Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

Anh là một gã tồi yêu em nhất

Search | Views:
cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó.

Nó không còn ba mẹ, ba nó mất vì một tai nạn hồi nó lớp 3, rồi khi nó lên lớp 5 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh ung thư quái ác. Nó sống một mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại, khi bé nó còn được họ hàng giúp đỡ, nhưng từ năm vào cấp 3, nó phải tự lo cho cuộc sống của nó, nó làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền.
Lâu lâu nó vẫn được các cô, chú, bác bên nội tru cấp một khoản nhưng rất ít. Một cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ, và dường như từ lúc có Trang, nó có thêm nhiều nghị lực hơn.

Trái ngược với nó, Trang là con gái một, gia đình khá giả. Ba mẹ đều là công nhân viên chức. Trang có thân hình nhỏ nhắn, dễ thương, nhất là cái má lúm đồng tiền mà lúc nào nó cũng say mê nhìn ngắm mỗi khi Trang cười. Nó vẫn hay trêu Trang:
- Sau này anh lấy em, con của chúng mình nhất định sẽ có cái má lúm giống em và cái răng khểnh giống anh.
Trang đỏ mặt, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó. Cả hai rất hạnh phúc.

Một năm trôi qua kể từ khi chia tay, có lẽ con người ta khi mà phải chịu một nỗi đau nào đó quá lớn, phải đối mặt, phải sống trong nỗi đau ấy, dần dần họ cũng sẽ quên đi, sẽ trở nên vô cảm.
Trang cũng vậy, Trang đã quên được Long, Trang hận Long. Và hình như vì quá hận nên Trang muốn nó biết rằng không có nó, Trang vẫn sống, Trang vẫn có thể hạnh phúc, không việc gì cô phải hối tiếc một người vô tình, bạc bẽo như vậy nữa.

Khoảng thời gian đó, nó cố tỏ vẻ như không có gì ảnh hưởng, không có gì xảy ra với nó. Nó cố gắng tránh mặt Trang, nếu có vô tình gặp nhau, nó cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi, Trang cũng vậy. Nhưng cô đâu biết rằng lại một lần nữa cô không kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn.
7h tối, nó đang nằm đọc sách, có tiếng gõ cửa. Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượn sách hoặc là Trang đến kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi. Nó mừng rỡ ra mở cửa. Trước mặt nó là một người đàn ông và một phụ nữ trạc tuổi bố mẹ nó, có lẽ là một đôi vợ chồng.

- Cậu là Long phải không?
- Dạ Phải! Hai bác có việc gì ạ?
- Ừ, vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.
- Vâng, mời hai bác vào trong nhà, cháu pha chè rồi nói chuyện.
- Thôi khỏi, chúng tôi nói nhanh thôi.
Vừa ngồi xuống ghế,người phụ nữ lên tiếng.
- Cậu yêu cái Trang, con gái chúng tôi phải không?
Nó sững người, hóa ra đây là ba mẹ Trang, mặc dù yêu nhau hai năm nay, nhưng chưa bao giờ nó vào nhà Trang, chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Trang, sở dĩ nó nghĩ vì cả hai đứa vẫn đang đi học, như vậy có lẽ không nên.
- Vâng, vậy ra hai bác là ba mẹ của Trang ạ, cháu xin lỗi. Cháu vô ý quá, tại cháu chưa có dịp được gặp hai bác nên…
Người phụ nữ chặn lại.
- Tôi muốn cậu tránh xa cái Trang nhà tôi ra.
Nó lặng người, môi run run và mất một lúc nó mới bình thường trở lại, nó cúi mặt xuống.
- Chắc cậu cũng biết tại sao tôi cấm cậu rồi, chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có một cuộc sống hạnh phúc, no đủ, sung túc nhất.
- Vâng! Cháu hiểu. Cháu xin lỗi.
- Nếu cậu thật sự yêu nó, hãy để nó có một người chồng tốt. Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay. Chào cậu.
Nó như người vô hồn, hai dòng lệ từ từ trào ra, cay đắng. Nó cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc.
Nó chia tay Trang, nó đã phải chuẩn bị tâm lí, cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất, cố gắng không bật khóc lúc nói. Nó chỉ gọi điện, nó không dám gặp Trang, vì nó biết Trang sẽ giữ nó lại hỏi lí do bằng được, Trang sẽ khóc.
Nó sẽ không chịu được khi thấy Trang khóc, nó sợ nó lại yếu lòng, nó lại ôm lấy Trang. Sẽ làm ba mẹ Trang thất vọng.

Nó luôn dõi theo Trang,luôn là người lặng lẽ đi sau Trang, âm thầm đứng nhìn Trang từ một góc nào đó. Nó không biết chia sẻ với ai ngoài một thằng bạn thân hồi cấp 3 tên Huy, cũng là bạn của Trang.
Huy vẫn luôn an ủi nó, động viên, khích lệ nó cố gắng sau ngày ấy,là người gián tiếp thăm hỏi tình hình của Trang cho nó.
- Chuyện đã rồi, mày đừng ôm buồn mãi nữa. Trang nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.
- Có lẽ đến khi nào Trang lấy chồng, tao mới thực sự yên tâm về Trang.
- Thế mày định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ, mày cũng phải bắt đầu lại như Trang chứ?
- Ừ… Nhưng không phải lúc này mày ạ…

Rồi Trang cũng có người yêu mới, tên là Cường. Là một người đàn ông thành đạt, phong độ. Nghe Huy kể hình như là một đối tác gì đó với ba của Trang, một lần vào nhà Trang ăn cơm, họ gặp nhau…
- Trang sắp cưới rồi đấy, mày yên tâm được chưa?
- Ừ, chắc rồi.
- Thế mày tính như nào?
- Học xong rồi nhưng mà chắc tao không có khả năng xin được việc đâu, không có tiền mày ạ.
- Thế chả nhẽ cứ ở nhà?
- Đâu có, tao định sắp tới sang Nga đi xuất khẩu lao động, có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu, hơi vất một tí nhưng sức mình có thì lo gì, đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.
- Mày muốn đi là vì muốn quên Trang đúng không?
- Mày…
- Ừ thôi như thế cũng tốt cho mày.

Và dường như mọi thứ không bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn, ngày định mệnh ấy cũng đến. Trang đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng, qua một dãy phố, khi Trang đang dừng lại để nghỉ.
- Xoảng!!! Có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu, Trang nhìn ngước lên. Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống, rơi cả vào mắt Trang, rất may những mảnh to đều không rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụi hay là gì, Trang đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Trang hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh.

Tỉnh dậy, Trang thấy đau, rất đau ở hai mắt, cô không mở ra được, vì đau, và vì hình như có một dải băng quấn quanh mắt Trang.
Trang rất sợ, cô bật dậy rồi hai tay đưa ra phía trước mò mẫm, miệng gọi tên ba mẹ liên hồn.
Một bàn tay nắm lấy tay Trang.
- Con yêu, mẹ đây, đừng sợ, có mẹ đây rồi, không sao đâu con, mọi thứ ổn rồi.
- Mẹ ơi, con đau lắm, tối lắm, con không mở mắt được, con đang ở đâu??
- Mắt con đang đau, đừng mở ra. Con đang trong bệnh viện, ba mẹ đều ở đây cả rồi, con đừng sợ.
- Tối lắm mẹ ơi, con đau lắm, con bị làm sao rồi mẹ ơi. Mẹ nói đi?
- Có người làm vỡ cửa kính, con bị thủy tinh rơi vào mắt, nhưng không sao đâu, ba mẹ ở với con đây rồi.
- Mắt con có bị sao không mẹ? Con thấy đau lắm, con không mở ra được.
- Con nằm xuống, đừng sợ. Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa cho con ngay, con yêu đừng lo.

Trang được chuẩn đoán là bị chấn thương giác mạc nghiêm trọng, điều kinh khủng hơn nữa là… Trang sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng trở lại nữa. Nghe bác sĩ nói, ba mẹ Trang bật khóc nức nở, thương con gái duy nhất, chỉ vài tuần nữa là lên xe hoa, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Trớ trêu thay,trò đời luôn là như thế.
Tự đoán được tình trạng hiện tại, khi ba mẹ vừa vào phòng. Trang hỏi:
- Con có bị mù không hả mẹ, con có thấy được nữa không hả mẹ??
Xót xa. Mẹ Trang ôm lấy cô bật khóc.
- Ba mẹ xin lỗi, ba mẹ sẽ cố hết sức để chữa cho con, ba mẹ sẽ tìm người thay mắt cho con bằng mọi giá.
Trang cũng bật khóc theo mẹ, dù mắt Trang đau xót vô cùng, tuy không ra nổi nước mắt nhưng ai cũng hiểu nỗi đau cả thể xác và tinh thần lúc này Trang phải chịu đựng.

Nó đứng bên ngoài, nó không dám vào, không muốn để ba mẹ Trang biết nó đang ở đây, không muốn để Trang biết một kẻ như nó đang ở đây. Huy đã báo tin cho nó biết, nó vội vàng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Nó đau nhói trong tim, cố gắng cầm nước mắt khi nghe những lời kêu khóc của mẹ Trang và của người con gái mà nó yêu nhất.
- Con muốn được nhìn thấy mọi người, muốn được thấy ba mẹ vui cười, được nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc, được nhìn thấy chồng con, được nhìn thấy những đứa con mà sau này con sinh ra. Con không muốn như thế này. Con sợ lắm mẹ ơi.
Đau thắt trong lòng, nó ngậm ngùi quay bước chạy thật nhanh ra ngoài, nước mắt lại rơi, đã gần hai tháng nay, nó tưởng chừng sẽ không phải khóc vì Trang một lần nào nữa.

5 ngày sau. Có một người đồng ý hiến giác mạc và Trang có cơ hội chữa lành mắt trở lại. Trang vui mừng khi nghe ba mẹ báo tin, mẹ Trang nói là của một người đã khuất, trước khi mất người đó có di nguyện như vậy. Trang thầm cảm ơn người đó.

Ca phẫu thuật thành công, Trang nhìn thấy ánh sáng trở lại, thấy ba mẹ Trang, người chồng sắp cưới của Trang. Với Trang lúc này, không điều gì hạnh phúc hơn được nữa.
Rồi một ngày… Trang à, mẹ bảo này. Dạ. Mẹ nghe nói thằng Long nó vừa mất được mấy hôm đấy, nghe nói là bị mấy thằng thanh niên phóng nhanh vượt ẩu đâm vào khi đang bị Cảnh sát giao thông đuổi, số nó khổ quá, đang đi trên vỉa hè thôi mà thằng kia cũng đâm vào, con đến thắp cho nó nén hương.
- Con sắp cưới rồi. Để qua đám cưới đi mẹ, thật tình con không bao giờ muốn đến nhà kẻ bạc tình đấy nữa.
- Nhưng mà con à…
- Con ra ngoài với anh Cường đây, mẹ cứ ăn cơm trước đi nhé.

Vừa bước ra ngoài, Trang gặp Huy đang đứng đợi.
- Ô kìa, sao hôm nay bạn Huy lớp phó lại đến tìm tớ thế? Trang cười hỏi.
- Bạn có định đến thắp cho Long được nén hương không? Dù gì nó cũng là…
- Để sau đi, giờ tớ không muốn nhắc đến. Nếu chỉ là việc ấy thì tớ phải đi đã nhé.
- Dừng lại, thật sự tớ phải nói với bạn chuyện này.
- Chuyện gì???
- Nếu thằng Long còn, tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra, nhưng giờ nó mất rồi. Tớ phải nói, tớ cả bạn ra quán cafe nói chuyện đi.
- Có một hôm, chính chỗ này, tớ gặp chồng sắp cưới của bạn đang ngồi ngay đằng sau nói chuyện với bạn của hắn, lúc đấy bạn vẫn đang ở bệnh viện mắt.
- Chuyện gì? Như thế nào?
- Hắn nói nếu bạn không thể chữa, không thể thấy lại được nữa, hắn sẽ nói chia tay. Bạn mà phẫu thuật chậm vài hôm nữa thôi là hắn nói chia tay rồi.
- Bạn nói gì thế? Anh đấy không phải loại người như thế. Anh ấy yêu tớ và tớ cũng vậy.
- Tớ biết, hắn yêu bạn, nhưng khi bạn gặp chuyện như thế, hắn đã nản lòng. Liệu một người như thế có đáng làm chồng bạn không?
- Tớ không cho phép ai nói xấu anh ấy như vậy. Tại sao tớ phải tin bạn? Bạn là bạn thân của Long, bạn muốn giúp Long phá bọn tớ đúng không?
- Được rồi, thế thì bạn hãy tự dùng đôi mắt của Long mà nhìn nhận cái người chồng của bạn đi, nhưng đừng hối hận.
- Bạn… bạn nói gì cơ? Mắt của ai?
- Có lẽ bạn nên hỏi bố mẹ bạn, tớ nói đến đây thôi. Tớ không để sự hi sinh của Long là vô ích được.

Trang chạy thật nhanh về nhà, trong đầu Trang lúc này hàng ngàn suy nghĩ lẫn lộn, đan xen cả sự sợ hãi, Trang sợ rằng điều Huy nói là thật, nhưng không phải về Cường, mà là về Long.
Về đến nhà, Trang thấy ba mẹ mình ăn mặc gọn gàng như đang chuẩn bị đi đâu đó.
- Ba mẹ định đi đâu à?
- Sao con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy? Ba mẹ định đến nhà thằng Long, thắp hương cho nó.
- Trước khi đi ba mẹ phải trả lời con chuyện này đã.

- Có phải người hiến mắt cho con mà mẹ nói là nói dối đúng không? Người đó là Long đúng không??
- Tại… tại sao con??
- Ba mẹ đừng giấu con nữa, con muốn biết, con phải biết.
- Đến nước này ba mẹ cũng không giấu con nữa, là Long nó yêu cầu ba mẹ phải giữ kín không để con biết thôi…
Trang chết lặng người, điều cô sợ nhất là sự thật, Huy nói đúng, một sự thật mà kinh khủng nhất từ trước đến nay cô phải chịu đựng, còn hơn cả lúc Long chia tay cô và lúc cô biết cô bị mù.
- Nó biết con bị hỏng mắt, nó đã đến gặp ba mẹ và xin ba mẹ đồng ý để nó hiến mắt cho con.
- Từ đầu ba mẹ không đồng ý, nhưng mà…

- Cháu xin hai bác, hai bác đồng ý giúp cháu, đây là điều cuối cùng cháu có thể làm được cho Trang. Cuộc sống từ nay về sau của cháu, cháu chấp nhận, cháu sẽ tự lo được.
- Nhưng mà, chúng tôi không thể làm thế với cậu, chính tôi đã cản cậu với…
- Ngày đấy, cháu đã đồng ý làm theo lời bác vì cuộc sống của Trang, bây giờ vẫn vì cuộc sống của Trang, cháu mong hai bác đồng ý….
- Nó khóc trước mặt ba mẹ, không biết làm như nào, thương con nên ba mẹ đồng ý, tội cho nó quá. Ở hiền gặp lành mà sao nó lại gặp điều tai ác như thế. Ba mẹ định sau khi nó hiến mắt cho con, ba mẹ sẽ chu cấp tiền cho nó mỗi tháng, để nó có đủ ăn đủ mặc đợi đến khi nào có người nào hiến mắt, ba mẹ sẽ chữa lại cho nó.
Rồi mẹ Trang cũng bật khóc.
- Thế mà, chưa kịp đền đáp cho nó cái gì mà nó đã… Mẹ xin lỗi, ngày xưa mẹ đã ngăn cấm con với nó. Nó làm thế đều là vì con thôi, mẹ không tốt.
- Con đừng trách nó nữa, cùng bố mẹ đến thắp hương cho nó đi.
….
Trang ngã quỵ xuống, mắt cay cay, Trang bật khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc, như ngày xưa lúc anh ấy nói chia tay Trang.
….
Nhìn tấm di ảnh của Long, vẫn đôi mắt dịu dàng nhìn nó như ngày nào, khóe môi vẫn nhô lên vì chiếc răng khểnh.
Trang đau xót, hối hận vì đã không cố gắng tìm hiểu lí do chia tay Trang, mà chỉ cố gắng níu kéo. Nước mắt Trang tuôn ra nhưng không khóc thành tiếng.
Vào phòng Long, mọi thứ vẫn ngăn nắp, vẫn bố trí như ngày Trang và nó yêu nhau, tấm ảnh hai đứa chụp chung vẫn trên chiếc bàn học, chiếc gối Trang tặng vẫn gọn gàng nơi đầu giường.

Huy bước vào… Rồi một lúc sau đưa cho Trang một chiếc hộp.
- Tớ nghĩ nó là dành cho bạn..

Đến nhà, Trang mở chiếc hộp ra, tất cả mọi thứ mà Trang tặng nó đều nằm trong này… Chiếc vòng cổ, chiếc nhẫn móc treo chìa khóa… v… v. Và một lá thư nó để lại cho Trang, đêm mà trước khi Trang và nó phẫu thuật giác mạc…
“Em à! Anh không hi vọng một ngày nào đó em đọc được những dòng này. Vì khi ấy là lúc anh không còn nữa, không còn dõi theo em được nữa.
Chưa một lúc nào anh hết yêu em, chưa một phút nào anh quên đi em… người con gái đầu tiên và duy nhất quan tâm anh, yêu thương anh, ở bên anh… Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể đi cùng em hết đoạn đường như anh vẫn hứa, không chăm sóc cho em những lúc em đau ốm, không thể nấu món chè đỗ đen mà em thích cho em ăn, không thể cõng em những lúc em thấy mỏi. Xin lỗi vì anh đã làm em khóc rất nhiều, xin lỗi vì đã phải tỏ ra vô cảm với em, phải để em thất vọng vì anh. Xin lỗi vì đã làm vợ đau lòng, vợ đau như thế nào, anh đau gấp trăm lần như thế. Xin lỗi vì đã không thể yêu em được nữa…
Anh viết những lời này, có lẽ chẳng cho ai đọc, chẳng ai đọc được… Nhưng anh cứ viết, vì sau hôm nay, có lẽ anh không bao giờ viết được nữa, anh sẽ ngắm nhìn em thật lâu… Vì có lẽ anh sẽ không bao giờ được thấy em một lần nào nữa.
Em là hạnh phúc của anh, anh không giữ được hạnh phúc ấy, thì có lẽ anh sẽ bảo vệ hạnh phúc của em. Vì em hạnh phúc, cũng coi như anh hạnh phúc rồi. Anh đã hi sinh tình yêu của mình một lần để em có một cuộc sống thật tốt, thì chẳng có lí do nào mà anh không hi sinh lần nữa để bảo vệ nó. Nhìn em vui cười, nụ cười mà anh chưa bao giờ quên… anh đã đánh cắp nó. Rồi có người lấy lại được, trả về cho em. Thì anh hiểu anh nên làm gì lúc này… Quên em, nói thì dễ, nhưng đó là điều khó nhất mà anh phải làm.
Em hãy cố gắng sống thật hạnh phúc, như mình đã từng có… À không, phải hạnh phúc hơn thế em nhé. Đâu đó vẫn có anh dõi theo em, dù không nhìn thấy em… Nhưng anh vẫn luôn đi đằng sau em, dù đi chậm nhưng nếu một ngày nào em cần, anh vẫn sẽ đuổi kịp được mà. Vợ yêu của anh. Hạnh phúc nhé… “

------The * End-------
Cùng chuyên mục:
123456»

Old school Swatch Watches