Tôi đã từng đọc những câu chuyện cổ tích về xứ sở thần tiên xa xăm phương bắc, nơi mùa đông được bao phủ bởi màu trắng của tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi, tuyết phủ đầy những con đường như một lớp nệm nhung lạnh lẽo, tuyết len lỏi trên những nhánh cây khô trụi lá, tuyết thay màu những mái ngói đỏ bằng một màu trắng xóa.
Ở nơi này hẳn là không có tuyết, một cô bé như tôi chỉ có thể ngắm tuyết bằng trí tưởng tượng của mình. Ngày đông tắt nắng, nhìn làn mưa bụi mỏng manh bay đi trong gió đông buốt lạnh, tôi nghĩ về những bông tuyết nơi xa kia…
Những bông tuyết nhìn từ xa trông không khác gì nhau nhưng sự thật thì không thể nào tìm được hai bông tuyết giống nhau. Và phải chăng con người trên trái đất này cũng thế, mặc dù cùng sống trong một cộng đồng với những nét tương đồng nhưng không ai giống ai cả, để biết rằng mỗi người là một cá thể riêng, chỉ một và cực kỳ đặc biệt…
Bên cạnh những bông tuyết mang hình dạng đẹp với nhiều họa tiết đối xứng như tuyệt tác của thiên nhiên thì cũng có thật nhiều bông tuyết không được nguyên vẹn từ lúc ban đầu. Nhưng chúng cùng được sinh ra dưới một bầu trời, đều được tạo nên từ những tinh thể trong suốt và cho dù thế nào thì người ta cũng gọi chúng là “bông tuyết” – những đóa hoa độc đáo được kết tinh từ đất trời…
Bên cạnh những người được sinh ra với một hình hài trọn vẹn thì trong xã hội này lại có biết bao người không may mắn có được diễm phúc ấy khi hằng ngày họ phải chống chọi với bệnh tật, với sự mất mát…Một đôi mắt chưa từng cảm nhận được ánh sáng của mặt trời, cả cuộc đời tối tăm như mây đen giăng kín; Một trái tim không có được những nhịp đập đều đặn; Một đôi tay không với tới ước mơ giản dị là viết tên mình lên tờ giấy trắng; Đường đời còn dài, có lắm chông gai càng trở nên hun hút với những bước chân khó nhọc…Nhưng mỗi người có quyền tự hào vì được sinh ra từ tình yêu của ba mẹ, lớn lên trong sự che chở của người thân, sự giúp đỡ của bạn bè. Chúng ta là chứng nhân của thời gian, là kết tinh của yêu thương, mỗi nụ cười như một đóa hoa của đất trời đang khoe sắc thắm.
Những bông tuyết bay đi theo gió trong chuyến hành trình dài từ bầu trời xuống mặt đất chỉ mong tìm được một nơi đến yên bình. Nơi đó có thể là trên cao tận nóc nhà hay nơi góc đường lấm lem cát bụi. Những bông tuyết nào rơi xuống mặt hồ rồi tan ra, hòa với nước tạo nên những khối băng rắn chắc. Những bông tuyết nào không may rơi trúng vào ống khói đang tỏa hơi nóng từ ngôi nhà, bông tuyết khẽ rùng mình rồi biến mất trong làn khói bếp bay lên nền trời trong một buổi tối mùa đông không ai biết, ai hay…Và rồi sẽ không ai biết đã từng có sự hiện diện của những bông tuyết lung linh tuyệt đẹp. Mùa đông rồi sẽ qua đi trong chu kỳ bất biến của tạo hóa, khi những tia nắng mùa xuân soi rõ thì những bông tuyết chỉ còn đọng lại trong kí ức…
Như những bông tuyết ấy, mỗi ngày trôi qua sẽ nằm trong chuỗi hành trình tìm kiếm hạnh phúc, thành công. Mỗi người sẽ có những mục tiêu riêng, những nơi cần phải đến nhưng nào ai biết trước được tương lai, có chăng chúng ta chỉ có thể thật sự cố gắng mỗi phút giây.
Hạnh phúc ở quanh đây, trong những điều thật giản dị, chỉ cần ta cảm nhận được chút ấm áp trong lòng để đi qua mùa đông giá rét. Những bông tuyết lạnh giá có thể bên nhau để tạo thành chùm bông tuyết nhẹ rơi ngoài ô cửa sổ thì tại sao con người không thể xích lại gần nhau để cùng nắm tay bước tiếp hành trình dài của cuộc sống ngay từ hôm nay!
------The * End-------