Cô thư ký xinh đẹp luôn bị một oan hồn trước kia quậy phá không cho làm việc mỗi khi cô ngồi vào ghế để chuẩn bị làm gì đó là lại bị phá.
Vân vừa la vừa nhảy khỏi chỗ ngồi của mình, mặt mày xanh lét. Cô lắp bắp nói không thành lời khi mọi người trong phòng ngạc nhiên hỏi có chuyện gì xảy ra? Định thần nhìn lại vẻ mặt ngơ ngác của những người chung quanh, Vân mới biết vừa rồi chỉ mình cô thấy cái hình ảnh đáng sợ kia, cô kềm lòng không nói ra sự thật, vì cô chắc là sẽ không ai tin cô vừa thấy một bóng ma trên màn hình máy tính.
Vân vào làm việc ở công ty xây dựng này mới được một tháng, vậy mà đã bốn lần cô phải yêu cầu kỹ thuật viên vi tính của công ty xuống sửa chữa cái máy này. Hình như nó không thích Vân hay sao ấy, yên ổn được đôi ba ngày lại tắt tịt. Thế nhưng khi anh kỹ thuật viên ngồi xuống mở máy thì nó lại hoạt động bình thường, đến nỗi mọi người trong phòng đều ngạc nhiên. Vân yêu cầu đổi máy khác cho cô thì không được duyệt vì rõ ràng kỹ thuật viên báo cáo rằng máy không có vấn đề gì. Lần này Vân tức mình đập ầm ầm vào cái bàn phím, miệng lẩm bẩm một cách tức tối:
- Bực mình quá đi! Đập cho hư luôn thay cái khác.
Vân bất ngờ hoảng hốt khi màn hình chợt nhá sáng và hình ảnh một gương mặt ghê rợn thoáng hiện lên trong tích tắc đã khiến cô buột miệng la lên.
Một con gián ở đâu trong hộc tủ để bàn phím bỗng chấp chới bay ra. Diễm ngồi ở cạnh bàn Vân vội vàng dùng tập tài liệu trên tay đập đuổi nó. Mấy người kia cũng chuẩn bị tư thế để đập con gián nếu nó sà vào họ, nhưng đột nhiên con gián biến mất tăm không thấy đâu nữa. Cả phòng làm việc nhốn nháo lên một lúc rồi cũng trở lại im lặng bình thường, mọi ngườ vẫn tưởng Vân sợ con gián, nhưng cô thì đang hãi hùng với hình ảnh kinh khiếp khi nãy. Vân nghĩ nếu bây giờ là ban đêm và chỉ có một mình cô trong phòng này thì chắc cô sẽ ngất đi mất tiêu rồi. Tự nhiên Vân cảm thấy mình buồn nôn, cô vội vàng chạy vào toa-let. Vân không nôn được, trong người cô hiện giờ rất khó chịu, bao tử cứ gợn lên từng hồi. Vân vã mồ hôi, cô cảm giác mình đang yếu đi, cô lo lắng móc điện thoại định gọi cho Diễm vào cùng cô. Nhưng vừa ngẩng lên Vân đã cứng người, chiếc điện thoại rơi xuống đất bung ra. Sau lưng Vân, hình ảnh một cô gái với gương mặt có màu tro, hai mắt trắng dã, tóc tai bờm lên rối mù phản chiếu lên tấm gương trước mặt Vân. “Đau lắm…”. Vân điếng cả người, tiếng rên rỉ như từ đâu vọng về xoáy vào tai cô, theo phản xạ Vân quay phắt lại phía sau… không một bóng người, chỉ một mình Vân trong toa-let, cô lắng nghe… im ắng, vắng lặng.
Từ nhỏ Vân đã không tin chuyện ma quỷ và cô cũng không sợ bóng tối, cô gan lì như con trai, nên ba mẹ mới chiều theo ý mà cho cô theo học cái nghành kiến trúc, chứ thật ra họ chỉ muốn con gái sau này trở thành giáo sư khoa văn chương mà thôi. Không kịp nhặt cả những mảnh rơi của chiếc điện thoại, Vân lao ra ngoài hớt hải, lạnh ngắt, chạy đến ôm cánh tay Diễm lắc lắc, miệng nói không thành lời.
- Trời đất! Sao Vân lạnh ngắt vậy? Trúng gió hả? Diễm vừa hỏi dứt câu thì Vân cũng khuỵu xuống bất tỉnh, vì trong khi Diễm hốt hoảng thì Vân đã kịp thấy bóng cô gái lúc nãy ngồi xoay lưng lại phía họ, trên chiếc ghế ở bàn làm việc của Vân. “Cô ấy tỉnh chưa?”… “Xoa dầu đi! Xoa vào thái dương ấy!”… “Tỉnh rồi! Vân tỉnh rồi!”, tiếng lao xao lo lắng của mọi người cùng mùi dầu xanh cay xè cả mũi và mắt khiến Vân lơ mơ tỉnh lại. Vân thấy rất mệt và tựa như cơ thể cô bị yếu đi vậy, chân tay không nhấc lên nổi nữa.
- Vân xin nghỉ hôm nay đi. Để Diễm đưa Vân về! Anh trưởng phòng nghe Diễm nói vậy xoay qua nhiệt tình: – Hai cô cứ về đi, anh sẽ báo lại tình hình với sếp cho. Không sao đâu! Trên đường về Vân không nói câu nào, cô miên man nghĩ về những điều mình vừa trải qua. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên xảy ra đối với Vân, cho nên lúc đầu cô không biết nó có thật hay không. Rồi sau đó là hoảng sợ thật sự khi hình bóng cô gái lạ kia xuất hiện lần thứ ba, Vân không muốn tin cũng phải công nhận là nó đang xảy đến với cô. Diễm lại tưởng rằng Vân quá mệt:
- Vân mệt lắm hả? Có cần Diễm đưa đi khám bệnh không? Lúc này Vân thấy trong người thế nào?
- Không đâu Diễm. Vân nghỉ ngơi là khỏe lại ngay thôi. Bước vào nhà đột nhiên Vân chợt khựng lại ở ngưỡng cửa. Lần đầu tiên Vân thấy ngại bước vào nơi u tối. Căn nhà này nằm lọt thỏm giữa những bóng cây to trong vườn, từ đời ông cố của Vân đã cho trồng các cây này và xây ngôi nhà ở giữa thật đẹp. Ba mẹ Vân gần đây đi coi thầy coi bói gì đó mà cho rằng hai người không hợp phong thổ của ngôi nhà này nên đau ốm hoài, vì vậy họ quyết định dọn lên Đà Lạt ở, giao căn nhà cho Vân quản lý. Vì vườn cây um tùm bên ngoài nên dù là ban ngày ngôi nhà cũng có vẻ âm u nếu đóng kín các cửa lại. Diễm bước vào mau mắn mở toang cửa sổ, ánh nắng yếu ớt lọt qua những tàn cây rậm rạp giúp ngôi nhà sáng hơn một chút.
- Sao Vân không cho người mé bớt nhánh các cây này đi. Rậm rạp quá rồi đấy! Diễm thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngửa cổ nhìn lên những táng cây vừa nói với Vân. Không nghe thấy tiếng bạn trả lời mà đột nhiên thấy một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay mình, Diễm hoảng hông quay lại. Vẫn mặt mày tái xanh và bất ổn đang níu lấy Diễm như cầu cứu. Vân bất ổn thật sự. Cô không thể giữ nỗi sợ hãi này riêng một mình, nó sẽ lấy mất sự bình yên trong cô, cô phải chia sẻ nó với Diễm mới được.
- Diễm ơi, Diễm có thấy ma bao giờ chưa? Diễm tròng mắt nhìn Vân, cô ngờ bạn còn đang bị cơn ngất khi nãy ảnh hưởng đến tinh thần: – Vân nói gì chứ? Vân có sao không? Vừa nói Diễm vừa đưa tay sờ trán, rồi nắm hai tay lạnh ngắt của Vân với vẻ mật âu lo. Vân kéo Diễm lại ngồi xuống ghế xô pha.
- Khi nãy ở công ty không phải đương không mà Vân ngất đâu. Vân đã nhìn thấy một bóng ma đó Diễm. Bây giờ đến lượt DIễm toát mồ hôi, hai tay, hai chân cô bắt đầu thấy lạnh. Rõ ràng trước mắt Diễm vẫn là một Vân như mọi khi, có điều hiện tại nét sợ hãi vẫn còn vương trong ánh mắt.
- Vân nói thật chứ? Vậy trong phòng làm việc của tụi mình có ma hả? Sao từ trước khi Vân đến đâu có ai thấy gì đâu?
- Vậy sao! Vậy chỗ Vân đang ngồi hồi trước là ai đã ngồi ở đó?
- Là anh Tâm, anh ấy chuyển công tác được một tuần là Vân vào ngồi chỗ của ảnh đó.
- Diễm làm việc ở đấy lâu rồi? Diễm có nghe ai kể gì không?
- Không. À mà có. Có một dạo nghe mấy chị bên phòng kế toán kể lâu rồi, hồi bốn hay năm năm về trước, từ lúc Diễm chừa vào làm cơ. Có một cô thứ ký tự tử ngay trong phòng làm việc của sếp. Nhưng mọi chuyện đã được sếp thu xếp nhanh gọn, không ồn ào. Nghe nói người yêu của cô là một chàng trai bên ngoài công ty, nên sau đó chuyện ấy không ai nhắc đến nữa.
- Vậy có khi nào bóng ma khi nãy Vân thấy là cô ta?
- Nhưng tại sao lại là Vân? Sao từ đó đến giờ chưa nghe ai nói thấy cô ta bao giờ?
- Vân đâu có biết. Vân sợ lắm Diễm ơi. Cô ta trông khiếp lắm!
- Hay tụi mình đem chuyện này kể cho sếp nghe đi. Chứ làm việc mà sợ kiểu này thì làm sao được?
- Thế nào sếp cũng bác bỏ không tin cho xem. Hay tụi mình tìm hỏi anh Tâm xem anh ấy có biết gì không? -
Vậy mai Vân với Diễm đi gặp anh Tâm nói hết cho anh ấy xem ảnh có nói gì không. Đếm đó Vân phải qua nhà Diễm tá túc, cô không có can đảm ở một mình trong nhà của mình như mọi khi. Sáng hôm sau hai cô xin nghỉ bệnh một ngày nữa. Họ tìm đến nhà của Tâm, kiến trúc sư thuộc loại giỏi của công ty ngày xưa. Sau khi nghe Vân thuật lại những lần nhìn thấy hồn ma của cô gái, Tâm mới gật gù xác nhận: – Cũng chính vì hồn ma ấy mà tôi xin chuyển công tác. Nhưng không dám nói ra vì sợ ảnh hưởng đến anh chị em đồng nghiệp. Diễm rụt vai, nói khẽ như sợ có một nhân vật thứ tư nghe thấy:
- Trời ơi! Sao anh Tâm ác vậy. Cũng may là ngoài Vân ra trong phòng chưa có ai bị cô ta nhát.
------The * End-------