- "Bệnh mà uống cái đó có được không?"
+ "Vô tư đi" - EM lại cười, cái nụ cười ấy không làm sao TÔI quên được
Thế là 02 đứa chạy ra quán trà sữa (quán ruột của ẻm), chỉ là một quán nhỏ ven đường thôi, vừa xuống xe EM đi lại ngay cái xe trà sữa, chị chủ quán: "Uống gì em, sao bữa giờ hông ra?"
+ "Em bận quá chị ơi, bị người ta hành chơi game" - Liếc đểu về phía bàn em ngồi, và cả 2 người cười rút rích (em chỉ ngồi im mà hóng)
+ "Cho em 2 ly thuần tuý nhé (trà sữa trân châu)"
Kêu xong em nó lại bàn ngồi đối diện TÔI và nói: "Trân châu ở đây ngon lắm, em kêu cho anh rồi"
- "Sao em biết anh uống gì mà kêu" - Tôi khó chịu
+ "Đi chơi với em là cấm có ý kiến" - Lại nở một nụ cười ranh mãnh, TÔi chịu, không tài nào TÔI kiểm soát mình trước nụ cười ấy.
- "Lần này thôi nha, lần sau là anh không đi nữa đâu"
+ "Thôi, biết rồi, khó như cụ" 
Thế là 02 đứa phá ra cười, trà sữa ngon thật, 02 đứa luyên thuyên về game, vấn đề mà cả hai cùng quan tâm, nói hoài chả hết chuyện, đang nói vấn đề này lại nói vấn đề khác, chả đâu ra đâu, nhưng cũng rất vui. Uống xong TÔI hỏi:
- "Đi đâu giờ em"
+ "Game đi anh, để em ?coi anh bấm phím thật hay nhờ đứa em kế bên bấm dùm" - Ranh ma thế không biết
- "Hahaha, OK, OK" - Tôi phì cười
Thế là vòng xe qua đường Đồng Nai, có cái tiệm nét Cao Tốc rất lớn. TÔI với EM ngồi 2 máy kế nhau, và cũng như thường lệ, 02 đứa lại nhảy cùng nhau, EM chọn 1 bản nhạc 140, rồi hai đứa thi nhau bấm bàn phím, lúc EM MISS em lại nhìn tay TÔI bấm, lúc nào cũng: 
+ "Sao anh bấm nhanh dzậy"
+ "Anh cứ DEL, chơi ăn gian quá đi". 
Ván nào thấy TÔI chưa MISS là em lấy tay cù Tôi, tôi nhột quá, nên đẩy tay ra rồi MISS… Thế là em cười 0. Hay đến khi EM bị MISS rồi mất FINISH, em tinh quái chạy ra phía sau tôi, dùng 02 tay bịt mắt tôi lại, thế là TÔI cũng MISS, lúc nào em cũng cười khoái trá…
Sau 05 ván tôi toàn thắng, em trề môi:
+ "Anh nhờ DEL, chứ không DEL thì dễ gì thắng EM" - giọng nũng nịu
- "Trời, vậy anh với em cá không, anh không DEL nhảy với em nè" - Tôi háo thắng nói
+ "OK. Mà cá gì" - EM cười tinh ranh
- "Nếu anh thắng thì EM cho anh hun 1 cái. Còn nếu EM thắng thì anh cho EM tát anh 1 cái"
+ "OK. Nói là giữ lời nhé, không có giận hờn đâu nhe" - EM ấy bẻ bẻ tay
- "Anh chỉ sợ EM xù thôi" - Giọng đầy gian trá
- "Hứ, chờ đó"
Thế là cuộc cá cược bắt đầu, đúng là thế thật, nếu TÔI không DEL thì TÔI cũng nhảy sem sem EM mà thôi. Vất vả, cuối cùng TÔI thắng xuýt xao 100 điểm  
+ "Thôi về, đến giờ rồi" - Giọng có vẻ hơi bực
- "Ơ, thế đã giao là không có giận hờn gì kia mà, có người cao có thế" - Tôi rêu
+ "Ờ thì…" - em ấp úng
- "Thì sao… " - Tôi làm tới
+ "Thì thua chứ sao, không ngờ hôm nay lại bại trước ông cụ non này, đúng là ông trời không có mắt" - Giọng giả vờ xước mướt
- Thế thì bà cụ non chuẩn bị má ra để ông cụ non hun cái nào
Cả 02 lại cười, nhìn em đỏ mặt, tôi thấy nó tếu tếu thế nào ấy… Chở em về lại chỗ cũ, em ấy đứng đấy, sát tôi và chìa má ra:
+ "Này, lẹ đi, em còn vô nhà"
- "Thật à, anh chỉ tưởng em nói đùa thôi chứ"
+ "Nói là làm, em không có muốn nuốt lời"
- "Thôi giỡn thôi, vào nhà đi cho tui nhờ"
+ "Hứ, đuổi khéo đấy à"
- "Không phải, nhưng cứ đứng đây người ta cười cho"
+ "Làm gì cười chứ" - EM bắt đầu ho sặc sụa
- "Thôi vào đi, chút bệnh nặng thêm lại đổ thừa, anh khôn?g có rãnh qua thăm nuôi đâu"
+ "Ai cần, mà này, EM nói nhỏ này anh nghe, xích lại gần chút" - EM ra vẻ nghiêm trọng
Tôi cũng tưởng thế, ghé tai sát vào thì "Chốc" - EM hôn lên má tôi và chạy vù đi mất. TÔI đứng đó ngây người ra, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy TÔI, người tôi nóng rang lên, cảm giác lâng lâng khó tả, nó đê mê và hạnh phúc… Lái xe về nhà mà trên đường TÔI cứ cười mỉm 1 mình, hình như TÔI là người hạnh phúc nhất thì phải, làn gió kèm theo sương thổi qua mát rượi, đầu óc TÔI như bay bỏng trong không trung…
Về đến nhà lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn 
+ "Anh về đến nhà chưa?"
- "Mới đến thôi, em thấy sao rồi" - Tôi lo lắng
+ "Sốt lại anh à, mới uống thuốc xong, chắc mai hết" - Tự nhiên tôi cảm thấy thương EM quá đỗi…
- "Ước gì, anh có thể bệnh thay cho em, em nhỉ" - Tôi gửi tin. Và sao này mới biết, vì tin nhắn đó mà TÔI mới cưa đổ được EM 
+ "Thôi ngốc quá, anh ngủ sớm đi, G9 anh"
+ "G9 em, mau hết bệnh nhé" - SEND
Có lẽ tối nay là một ngày mà không bao giờ tôi quên được, ngày tôi gặp được em, ngày trái tim bắt đầu loạn nhịp sau bao năm dài chai sạn, ngày mà tôi cảm thấy vui nhất từ trước cho đến giờ, cái cảm giác lâng lâng ấy vẫn còn trong tôi, và chợt cảm thấy 1 chút gì đó yêu em…
CHAP 05: Tỏ tình
Qua hôm sau, bệnh tình của em cũng đỡ, vẫn có thể online chơi game cùng tôi, 01 tháng êm đềm trôi qua đầy tiếng cười, cứ Chủ nhật là tôi với em đi chơi, đi đủ thứ, em thích nhất là được chạy lòng vòng thành phố, đi chơi với em, tôi thấy thoải mái và hạnh phúc. Em khá sòng phẳng, nếu như tôi dẫn em đi ăn Bún cá, thì em sẽ dẫn tôi đi uống trà sữa, có lần tôi lén trả trước bị em phát hiện, em nói: "Anh trả xong, từ rày về sau đừng đi với chơi với em nữa", thế là năn nỉ ỷ ôi một hồi, tôi cũng phải đồng ý…ăn bánh tráng trộn do em trả tiền… Vì em không muốn nợ ai bất cứ gì…
Tình cảm trong tôi cứ lớn dần, lớn dần, và tôi bắt đầu một quyết định… tỏ tình. Thế là lên kế hoạch, tôi đi mua một chiếc nhẫn bạc PNJ 275K, sau đó tôi hẹn em tại một quán cafe trong hẻm HBC… Lấy cớ là bận việc, nói em lên trước đợi anh nhé, thế là em tin ngay, OK cái rụp. Đúng là tất cả con người khi sinh ra đều có duyên số cả, tôi gặp em vào một tối mưa, và hôm nay, đúng ngày tỏ tình trời lại mưa to nhưng ý chí đã quyết, thế là mặc áo mưa nilong vào và đua đến chỗ em… Mưa to, gió lớn làm rách toẹt cái áo mưa dỏm, nhưng tôi vẫn cố, lâu lâu tôi lại lấy tay sờ lên túi quần trái xem còn chiếc nhẫn ở đó không… Và cuối cùng, cũng đến quán, cái áo mưa tơi tả, tôi ướt gần phân nữa, gửi xe đi vào, thấy em chọn ngồi ngay góc phòng nhìn ra bên sân vườn đang mưa, tôi tiến lại ?gần, em nhìn thấy tôi rồi nói có vẻ lo lắng:
+ "Sao ướt hết thế? Anh không mặc áo mưa à, vào đây ngồi nè, để em lấy khăn giấy lau cho." - Em kéo cái ghế sát bên em cho tôi.
+ "Anh ơi, tắt dùm em cái quạt" - cô bé gọi phục vụ
Chả đợi tôi nói câu nào, em rút ra 1 cái bao khăn giấy, thế là lớp đưa tôi lau mặt, còn em thì chậm chậm lên những chỗ ướt… Lúc đó, hạnh phúc dâng trào…
- "Này, làm gì mà cứ như mẹ chăm con thế" - Tôi trêu
+ "Thế thì kệ anh, coi lạnh ai thì biết" - Cô bé dỗi
- "Đùa chút thôi, đã giúp thì giúp cho rót chứ, ai lại để mặc chồng mình bao giờ" - Giọng tôi năn nỉ
+ "Hứ" - Nói thế nhưng vẫn lấy khăn giấy chậm giúp tôi
- "Anh có đến trễ không?"
+ "Trễ 5 phút"
- "Xin lỗi nghen, mưa to quá, anh chạy xe không nhanh được"
+ "Khờ thế, mưa thế này, trễ chút thì có sao đâu, bất quá em leo cây bữa" - Em cười
- "Toàn nghĩ xấu cho người tốt" 
Tôi cũng chưa đá động gì đến chuyện tỏ tình, hai đứa bình phẩm chán chê về cái quán đang ngồi, nào là "Chỗ này đẹp thiệt, mà mưa nó bầy hầy quá", không thì "Ghế đây ngồi êm quá anh hén, ai như cái quán $%^ chán chết", bla…bla….
Nhìn em tíu tít như trẻ con, tôi cảm thấy muốn che chở cho em, muốn cùng em đi hết cái quãng đường còn lại… Tôi khơi gợi:
- "Em thế này mà không có người yêu thì hơi lạ đấy"
+ "Lạ sao anh?
- "Ờ thì, người dễ thương vậy, đi học chẳng anh nào cua sao?"
+ "Toàn bọn long bong, yêu bọn nó thà ở giá cho khoẻ hơn anh" - Tôi chột dạ, có khi nào em cũng nghĩ tôi long bong không?
- "Ý em nói anh long bong ấy à"
+ "Không, em nói bọn bạn em kia, chứ anh thì ngoại lệ" - Lại cười
- "Thế hông biết anh cua dính em không ta" - Tôi thăm dò
+ "Hên sui, có thể có mà cũng có thể không" - Mặt em đỏ bừng, em nhìn vội ra vườn mưa…
Thu hết can đảm, tôi thò tay vào túi lấy chiếc nhẫn ra, rồi kéo lấy bàn tay em, sao mà nó ấm áp thế, còn em gì giật bắn người, nhìn sang phía tôi, tay tôi run run chìa chiếc nhẫn, và ú ớ nói:
- "Em… Em… làm… làm… bạn gái anh nhé" - Tim tôi đập loạn xạ, người nóng rang, mặt đỏ bừng không kém.
Em bất ngờ, chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, né tránh những ánh mắt tôi nhìn em… Và em IM LẶNG… rồi lại nhìn xuống cái ánh đèn cầy trên bàn…
Vâng, đến lúc này tôi biết, tôi đã thua, có lẽ tôi quá tự tin vào suy nghĩ của mình…
- "Hừm… Anh… hiểu rồi… anh… xin lỗi vì đã làm như thế này, anh hi vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau…" - Tôi hít một hơi dài, giọng tôi nghẹn đắng…
+ "Anh thích em lâu chưa… " - em ấy nói khe khẽ
- "Ngay từ lúc gặp" - Tôi dứt khoát
+ "Sao anh lại thích em" 
- "Anh không biết, đơn giản là khi thích một người nào đó thì không cần lý do em à" - Tôi cúi mặt nhìn ánh nến…
+ "Khờ thật, chúng ta đã là vợ chồng kia mà&q?uot; - Nói xong câu này, em nhìn vội ra vườn, nhưng dưới cái ánh đèn, hình như mặt em đang đỏ bừng.
- "Vậy là em đồng ý nhé" - Tôi nói to đến mức cả quán phải nhìn về phía chúng tôi, nhưng mặc, chả quan tâm, vì ngay lúc này và hiện trong quán này tôi là người hạnh phúc nhất.
+ "Nói lớn thế, người ta nhìn kìa" - Em mắc cỡ
- "Thế để anh đeo cho em nhé" - Tôi nắm lấy bàn tay em vào đeo nhẫn vào, lâng lâng cảm xúc…
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, và cũng muốn gửi lời khuyên đến các bạn, nếu mua nhẫn thì nên nhắm chừng trước xem người yêu mình cỡ nào rồi hẳn mua, đừng như tôi, mua không xem kỹ, nên nhẫn không vừa mà quá rộng… Vừa buông tay em ra, em đưa tay lên định ngắm thì chiếc nhẫn tuột ra rơi xuống ghế… Lúc đó, tôi và em cũng chẳng nghỉ ngợi gì, thế là cứ lượm lên đeo lại, ai nào có biết đâu đó là điềm sóng gió cho cuộc tình của chúng tôi…
CHAP 06: Sự thật về em
Cứ thế trôi qua, tôi và em cũng yêu nhau được 4 tháng (tính từ lúc gặp trên AU đến hiện tại), trong khoảng thời gian đó, bọn tôi thống nhất không đi chơi chung nhóm, mà chỉ đi chơi cùng nhau để có thời gian mà tìm hiểu. Em thích màu đen, trắng, và tôi cũng thế  , em nhìn bề ngoài hoạt bát thế nhưng rất dễ bệnh, trở trời một chút là sụt sịt, cảm, ho…. Từ khi quen em, em khuyên tôi nên đi học đều đặn, không được cúp nữa, thế là tôi nghe lời, đi học chăm hơn, ngủ sớm hơn để sáng 4g dậy đi tập tạ cho người nó tương đối chút, nhưng khi tôi hỏi em em luyện thi thế nào rồi, thì em lại… đánh trống lãng qua một vấn đề khác, tôi để ý em phát âm sai tiếng anh khá nhiều, toàn là những từ cơ bản. Tôi đâm ra nghi ngờ, nhưng nghi đó rồi quên đó, thế là tôi và em lại quấn quít bên em, quan tâm lẫn nhau từng chút một, một tình yêu hoàn toàn trong sáng, chỉ ôm hôn nhau và nắm tay trên đường, đúng là những kỷ niệm tuyệt đẹp một thời mà trái tim tôi còn lưu lại…
Từ khi em làm bạn gái tôi, tôi thay tên em trong danh bạ điện thoại từ N AU thành PxH (Pà xã Heo), chúng tôi gặp nhau khá thường, nếu khi xưa là tôi toàn đón em tại một điểm hẹn cố định thì bây giờ tôi qua thẳng nhà để rước em, có thể 1 tuần 4 lần, nhưng đôi khi 10 ngày 1 lần nếu như tôi xúi quẩy dính vào học bù hay có bài kiểm tra, thi cử… Nhưng tuyệt đối đi chơi, thì đúng 10h hoặc 10h30 tối là tôi đưa em về tới nhà, MẸ em có vẻ thích tôi vì khoản đó. Còn em, mua hẳn một sợi dây bạc, xỏ chiếc nhẫn vào và đeo lên cổ. Em bảo đeo thế này chả sợ rớt nữa  (vì có lần tôi bảo đem đổi lại cái nhỏ hơn, nhưng em nói em thích cái này, khỏi đổi)...