- Nhìn mặt biết rồi, chứ hông làm gì có ai tốt đem đồ ăn qua cho mình, hồi sáng hùng hổ đánh mình nửa mà
- Tại…
- Tại gì
- Tại…tại M chứ bộ
- Ơ đổ thưa hay nhỉ?
- Ai biểu hổng nói rõ ràng
- Ơ! Chửi như tát nước, còn đánh người ai dám nói gì nửa
- Hông dám! Kiu giải thích mà M có thèm giải thích đâu
- Giải thích rồi có ai tin ko mà đòi giải thích?
- Thì…thì…mệt quá! Ăn đi nhiều chuyện!
Nhỏ đứng dậy chạy lại chỗ bếp ga lấy nồi ra nấu trứng nhằm tránh bị nó trêu. Thiệt là nếu nó mà là con gái thì chắc cũng vờ giận ngược lại nhỏ rồi, đằng này nó là con trai, ai lại nhỏ nhen giận ngược lại con gái bao giờ, với lại nhìn thái độ của nhỏ trông buồn cười quá cũng không có đầu óc đâu ra mà giận nhỏ được. Thôi thì trêu chút cho vui cửa vui nhà, có hộp cơm ngon như vậy cũng đủ bù đắp cho cái tát hồi sáng rồi. Ăn xong nhỏ cũng lột trứng mang lại đè mặt nó ra lăn.
- Uida….nhẹ nhẹ…đau
- Ngồi im! Biết đau nửa hả? Đáng đời!
- Hix! Ai đánh M hồi sáng. Còn nói nửa.
- Hihi…thì xin lỗi mà!
Nhỏ cười khúc khích, nhìn mặt chẳng có chút hối lỗi gì cả.
- Bộ cái mặt này bị anh Phong đánh hả?
- Ờ!
- Đáng đời! Ai biểu giỡn chi
- Hix hix. Ai biết đâu!
- M đó nha. Tối ngày giỡn như con nít với chị Phương. Anh Phong hiểu lầm là đúng rồi ở đó ai biết đâu!
- Giờ sao…phe nào!
- Phe anh Phong, ai mà thèm ở phe với M. Xí!
- Ờ giỏi!
Nhỏ lăn trứng gà cho nó, nó cũng hổng thèm từ chối cho nhỏ giúp nó lăn, ai bảo cái tội đánh nó hồi sáng giờ phải đền bù, vậy là dễ dàng cho nhỏ lắm rồi.
- Rồi hồi trưa ai nói Hân biết rõ chuyện này vậy?
- Chị Phương chứ ai?
- Uhm!
- Vậy kỳ vậy ta?
- Kỳ gì?
- Nhớ hôm qua chị Phương có nói chuyện với anh Phong là hiểu lầm rồi. Sao ảnh còn đi nói với Hân với anh Kha vậy cho hai người chửi M?
- Hân cũng hổng biết. Để chút Hân gọi điện hỏi ảnh coi
- Ờ...
Nó thở phì, cũng lo, chẳng biết chị nói gì với anh nửa...sao lại tùm lum hết lên, mệt cả óc.
- À! Mà nè!
- Sao?
- Sao hồi sáng hùng hổ nổi nóng dữ vậy?
- Biết chuyện vậy ai mà hổng giận.
- Cái này mới lạ. A Phong nổi điên là đúng rồi. Còn Hân sao nóng dữ vậy nhỉ? Ông Kha ổng cũng biết chuyện mà có làm gì M đâu? Sao vậy nhỉ...?
Nó trầm tư suy nghĩ, mắt nhìn nhỏ dò xét. Nó ngập ngừng, bối rối thấy rõ
- Thì...tại...tại Hân...
- Hân sao?
- Thì...thì Hân là bạn con Thy. Hân giận dùm con Thy chứ bộ. Nghĩ coi, nó mới đi M chạy đi làm chuyện đó với người khác liền ai mà hổng bất bình. Hân là bạn thân của nó quên hả?
- Ờ ờ! Làm gì dữ vậy?
Nó đưa ly coca lên ực một hơi, giận dùm em vì là bạn thân em...hợp lý. Nghĩ vậy nó hết hỏi nhỏ thêm nửa mà tập trung vào xuýt xoa vì đau. Ngồi nói chuyện linh tinh chút thì nhỏ đứng dậy.
- Về hả
- Ừ! Hân về đây! Ngủ sớm đi nha
- Thôi để M đưa Hân về
- Còn xe Hân sao. Khỏi cần Hân tự về được.
- Khuya rồi! Để M lấy xe đi chung với Hân về!
Nó đứng dậy mặc áo khoác vào dẫn xe hai đứa ra. Nhỏ cũng hổng từ chối nửa, chắc cũng sợ về khuya đây mà, đường vào nhà nhỏ vẫn hay có cướp giật mà. Đưa nhỏ về, nó quay trở về nhà lăn ra ngủ. Bị hiểu lầm một cách lãng xẹt rồi giải hòa cũng nhanh chóng một cách lãng nhách....Ngày tào lao thiệt!
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
Chương 141: Chương 26
Bình minh thức giấc sau một đêm dài ê ẩm với cái mặt sưng vù. Thức dậy đánh răng rửa mặt rồi phóng xe lên lớp học. Ngồi góc cuối với nó còn có một vài đứa con trai, cũng toàn đám hay đi trễ với hay trốn học nên mới ngồi cuối lớp thôi. Ra chơi nó chạy vào phụ cô xuân một chút rồi rinh chiến lợi phẩm là một ly caffe rồi trốn mình ra ngoài phía sau cửa sổ. Đây là một tấm bê-tông nằm bên ngoài tường để chống nước mưa tạt vào cửa sổ phòng học, chỉ vừa đủ chổ cho 2 người ngồi cùng lúc và có lẽ chỉ có một mình nó là đủ điên để ngồi cái nơi nguy hiểm này. Có mấy lần tụi con gái với mấy đứa bạn la nó nhưng rồi nó cũng trốn ra đây ngồi một mình. Cái cảm giác ngồi chênh vênh trên tầng cao nhìn xuống bên kia đường xe chạy…vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa đủ để yên tĩnh không ai làm phiền đến nó vì làm gì có ai dám leo ra bên ngoài tường ngồi như nó thế này bao giờ… Chợt có tiếng điện thoại reo. Nó bắt máy, là anh Phong.
- Alo em nghe nè anh
Đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với anh.
- Ừ! Mặt em không sao chứ?
- Dạ ko sao…nhưng…
- Uhm anh xin lỗi, hôm đó anh nóng quá
- Dạ!
- Anh đang ở ngoài Hà Nội.
Ủa sao lại ở ngoài Hà Nội, không lẽ vì chuyện đó mà anh giận đến mức bỏ đi ra Hà Nội…
- Ủa sao anh ra ngoài đó chi?
- Trốn
- Hả! Ai làm gì phải trốn?
- Phương chứ ai. Phương bảo trong vòng 1 tuần không muốn thấy mặt anh ở SG.
- Sao vậy?
- Phương giận a vụ anh đánh em đó?
- Dạ dạ…Nhưng chuyện cũng đâu đến nỗi đó đâu
- Anh biết rồi! Hân mới nói với anh đêm qua…vậy mà…
- Bộ chị chưa nói rõ với anh chuyện hiểu lầm sao…em cũng tính hỏi anh sao tự nhiên anh nói tùm lum với nhỏ Hân rồi anh Kha nửa. Có gì từ từ anh em mình nói chuyện. Sao anh làm vậy?
- Chuyện Phương nói với anh thì Phương không cho anh nói với em. Anh hứa rồi, đó là bí mật của Phương. Còn chuyện anh kể cho anh Kha với Hân biết là do….
- Sao anh?
- Do…do Phương bắt anh phải kể đó
- Hả? Kể chi?
- Ai mà biết Phương nghĩ gì. Phương bắt anh kể la để kiểm tra gì đó anh chẳng hiểu. Em biết chuyện gì không?
- Em đâu có biết. Hix làm tự nhiên em bị Hân với anh Kha la quá trời. Em còn tưởng anh mách lẻo nửa. Ai dè là bà cô đó bày trò…sợ thiệt
- Haha chuyện này thì cũng bình thường anh bị riết quen rồi. Hình như Hân có tát em đúng ko?
- Dạ! Ăn 2 cái.
- Vậy hả…
- Mà chị nói gì với anh vậy. Đừng có nghe chị nói linh tinh nha. Bữa em qua chị chơi rồi chị hổng cho em về thành ra anh mới thấy em với chị ở trong phòng. Còn quần áo em te tua là sản phẫm của bà cô đó đó, giỡn đè uýnh em gần chết.
- Vậy hả…sao Phương nói với anh khác. Thôi! Anh hiểu rồi. Nói chung chuyện sao cũng là lỗi tại anh nóng quá. Anh sợ Phương thiệt thòi nên…
- Dạ em hiểu. Cũng tại em vô ý vô tứ quá. Lần sau không có chuyện làm anh hiểu lầm nửa đâu. Anh về SG đi…mọi chuyện hiểu lầm hết chạy ra đó chi không biết. Có gì em nói chị cho.
- Thôi! Phương không cho anh về đâu. Ở đây tuần sau anh về, sẵn đi chơi với mấy thằng bạn.
- Hix hix bộ anh sợ chị dữ vậy hả
- Không phải sợ nhưng nói chung anh không muốn Phương giận. Haha đổi lại là em anh thách em dám làm trái ý Phương đó. Anh em mình nói chuyện đừng cho Phương biết nhé, anh nghĩ Phương lại bày trò chọc em chơi đó thôi. Phương nghịch lắm, chơi với Phương lâu lâu anh cũng phải giả bộ không biết gì để Phương vui hehe.
Anh Phong bật cười trong điện thoại, nó cũng cười. Đúng là anh Phong luôn lo lắng cho chị kể cả vứt bỏ luôn hình tượng đàn ông lịch lãm của mình chỉ để giữ cho chị được vui một cách tốt nhất có thể. Đôi khi nhìn anh đối xử với chị, nó cảm thấy đây chính là hình mẫu của một chàng trai chăm sóc cô gái mình yêu thương.
- Cầm gì trốn ra đó. Nhà anh anh ở miễn không gặp chị trong một tuần là được chứ gì.
- Haha tại em hổng biết đó chứ anh làm gì có nhà nửa
- Sao vậy?
- Bị Phương chiếm lâu rồi em. Anh mà ở nhà Phương qua bất ngờ là chết anh. Phương giận lên anh hổng dỗ nổi đâu.
- Thật kinh khủng?
- Haha từ từ em còn sợ chị của em hơn anh luôn giờ. Thôi cho anh sorry lần nửa nhé. Có gì gặp em sau.
- Dạ
- Bye em!
Nói chuyện với anh Phong xong người nó muốn rớt xuống đất luôn vậy. Thì ra mọi chuyện là do cái người ngang ngược đó bày trò ra hết, thật hết biết nói nổi chị luôn. Boss cuối đây chứ đâu @@.Cái này là quyết tâm hại nó chết mới vừa lòng hả dạ đây mà. Chờ đó quân tử báo thù 10 năm chưa muôn, cái tội làm nó bị tát rồi bị la oan ức cần phải xử lí một cách triệt để mới được. Nói đi cũng nói lại chẳng biết chị đang muốn làm gì, kiểm tra gì, với lại không biết nói gì với anh Phong mà bí mật dữ, hy vọng không nói gì lung tung làm anh Phong nghĩ sai về nó. Cái chuyện tào lao 2 hôm nay cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi, giờ chỉ còn xử lí bà cô xấu xí kia nửa là mọi chuyện có hậu liền. Ngồi nhâm nhi li caffe xong nó nhảy trở vào phòng tiếp tục học.
Tan học vừa về đến nhà đã thấy cửa phòng mở toang, bên trong nhỏ Hân đang ngồi lấy laptop nó ra chơi game một cách ngon lành.
- Về rồi hả?
Nhỏ quay qua buông một câu hững hờ rồi quay qua chơi game tiếp. Nhà nó có khóa mà sao mấy người này ai muốn vào bất cứ lúc nào thì vào, riết chắc khỏi khóa cửa luôn cho khỏe quá.
- Ủa qua hồi nào
- Mới qua
- Sao vô nhà được hay vậy?
- Có chìa khóa
- Chìa khóa đâu ra?
- Ở đâu kệ người ta. Nhiều chuyện. Ăn gì chưa
- Ờ chưa. Mới tan học tính về tắm rồi qua quán
- Qua quán chi? Chiều mới tới giờ làm mà?
- Tính qua làm chứ ở nhà cũng chán.
- Đi tắm đi
- Ờ ờ
Tự nhiên đâu ra thêm một người thích quản lí nó nửa trời...chẳng có chút thái độ hối lỗi vì hôm qua tát oan cho nó chút nào. Nó lặng lặng chui vào wc tắm qua loa cho xong rồi đi trở ra mặc đồ vào.
- Tắm nhanh vậy? Khăn lược đâu để cái đầu thấy ghê vậy?
- Ờ ờ
- Ở dơ lượm thượm chưa từng thấy. Đi uống trà sữa nha. M dẫn xe ra nhanh đi
- Hả?
- Đi uống trà sữa. Hân mời, đền vụ hôm qua được chưa.
- Ờ ờ!
Nó thở phào nhẹ nhõm miệng cười tươi ngay khi nghe được mời trà sữa. Coi vậy cũng còn chút lương tâm, biết chuộc lỗi vậy là tốt. Đang trưa nắng nóng được uống trà sữa còn gì bằng mặc dù nó không thích trà sữa cho lắm, quan trọng là được người khác mời, vậy là vui.
- Nghe ăn uống là khoái lắm. Chạy nhanh nha. Nắng lắm đó
- Biết sợ nắng sao hổng đem áo khoác?
- Không thích.
Sợ nắng mà mặc áo mỏng te, nắng chiếu vào thấy rõ bên trong màu gì luôn vậy còn bày đặt than thở. Chen chúc giữa dòng người giữa trưa tan tầm là một cực hình. SG cuối năm tuy thời tiết không nóng bằng mùa hè nhưng chỉ cần kẹt xe, khói bụi là đủ làm người ta khó chịu bực mình nhất là với một thằng đang mang nặng nhiều tâm trạng như nó. Ngay lúc này thật cảm thấy khó mà yêu nổi SG. Nhưng tình yêu nhanh chóng quay trở lại ngay khi nó ngả lưng nằm dài xuống chiếc gối êm ái, hít thở cái không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa đang chạy hết công suất của quán trà sữa. Nhỏ Hân cằn nhằn nó vài câu rồi gọi trà sữa và món bít-tết bánh mì kẹp quen thuộc mỗi khi đên đây.
- Hân nói chuyện cho anh Phong biết rồi đó
- Ừ! Hồi nảy ảnh có gọi nói chuyện với M.
- Ổn hết chưa
- Ờ giải quyết xong rồi.
- Sao ảnh có vẻ buồn buồn
- Vậy hả. M cũng không biết nửa. Cái này phải hỏi lại chị P....