- M...M...về đi M ho rồi kìa
- Còn...còn sớm mà
- Thôi về đi năn nỉ đó..Hân cũng lạnh nè
Nhỏ đưa tay áp vào má nó để chứng minh lời nói. Ừ đúng là nhỏ bị lạnh thiệt...vậy mà nảy giờ ko chịu nói...
- Ừ thôi về
Nó đứng dậy cố nén cơn ho leo xuống đất...nhỏ Hân leo theo sau...đỡ Hân xuống....lên xe nó phóng về phòng...chưa thấy ai như nó...về quê đó...nhà ngay đó...nhưng chẳng ghé vào. Đến phòng nó dắt xe vào rồi ra ngồi trước hàng 3 lắp sim điện thoại vào...quăng một bên. Tiếng nhạc chuông báo tin nhắn đến dồn dập, màn hình điện thoại liên tục sáng rung lên nhưng...nó chẳng buồn đọc đến. Nhỏ Hân pha một ly nước cam cầm theo cái mền ngồi xuống cạnh nó.
- Nè uống đi M
- Nước cam đó. Hân mua hồi sáng
- Vậy à...Hân
- Sao
- Cho...M một tí muối nha
Nhỏ Hân gật đầu đi vào trong kiếm muối cho nó...chẳng biết vì sao tự nhiên nó muốn cho muối vào ly nước cam nửa...có vẻ...nó đang nhớ em thì phải...Nhỏ Hân đi ra đem theo một gói nhỏ
- Nhà có gì đâu đói kiếm muối...có gói muối ớt Hân đi xe ăn ổi chống say xe còn nè.
- Ừ cũng được
Nó lấy gói muối trút hết vào ly nước cam...khoáy đều rồi đưa lên miệng uống trước con mắt bất ngờ của nhỏ Hân. Vị mặn của muối...vị chua của cam và vị ngọt của đường tạo nên một mùi vị nhớ nhung...khiến nó cảm thấy thực sự đau nhói lồng ngực....kịp nuốt dc vài ngụm nước cam...nó ho như điên loạn...cũng phải, ngực nó đang yếu và trong cam còn có vị cay của ớt nửa mà. Nhỏ Hân vội vàng chạy lấy chai nước suối đem ra cho nó uống...Dòng nước mát lạnh chạy dài vào ngực từ từ làm dịu đi cơn ho của nó...Nhỏ Hân lấy cái mền trùm lên người nó rồi chui vào tựa đầu lên vai nó im lặng...Nó cũng chẳng phản ứng gì...chỉ ngồi im...nhìn ra đường...tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn vẫn đến nhưng chưa đủ phá ta sự yên tĩnh của đêm khuya. Nó dựa lưng vào tường nhắm mắt...Thời gian trôi qua...nhỏ Hân ngủ gục trên vai nó tự lúc nào...còn nó...đôi mắt vẫn mở to...nhìn về lên bầu trời đen đặc...chẳng có trăng, chẳng có sao...chỉ toàn một màu đen lạnh lùng. Mĩm cười...
“Ngày mai trong nắng xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng...bỏ cuộc chơi”...
....nước mắt...lăn dài.........
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
Chương 98: Q.1 - Chương 98
3h sáng...chẳng mấy chốc nó đã ngồi im lặng như vậy hàng tiếng đồng hồ. Từng giây phút trôi qua...hình ảnh em lại hiện về, những lời nói, những giây phút bên nhau...mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm đang chạy qua trên bầu trời toàn màu đen của đêm tối...Thời gian quen rồi yêu thương nhau không lâu...chỉ vài tháng nhưng kỉ niệm làm sao đong đếm hết, có lạnh lùng, có hờn ghen, có ghét bỏ, có nước mắt, có máu và cả những nụ cười hạnh phúc. Làm sao ngta có thể dễ dàng vô tình đẩy tình yêu của hai con người còn rất rất trẻ vào bờ vực chia ly, làm sao người lớn lại để hai con người chỉ vừa tròn đôi mươi phải trả giá vì những toan tính, lỗi lầm của họ. Nó và em yêu nhau thật mà...nó và em yêu nhau thật mà....nó và em yêu nhau thật mà...nó và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà...nó và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà...nó và em yêu nhau hàng ngàn cái nhiều như vậy kia mà....
Thời gian vẫn trôi đi, hơi thở đều đều của Hân vẫn nhẹ nhàng bên cạnh...nó vẫn ngồi như vậy, thi thoảng lại cố nuốt những giọt nước cam vắt mặn ngọt chua cay và đắng đó vào cổ họng...cứ như đang nếm tất cả mùi vị của tình yêu, cuộc sống vậy. Bật cười chua chát...nó khẽ đứng dậy cố gắng ẵm (bế) nhỏ Hân vào trong nhà mặc dù lưng nó rất đau. Đặt Hân nằm xuống, nó quay ra đóng cửa rồi trở vào nằm xuống cạnh Hân. Nó cẩn phải ngủ theo thói quen của mình...nếu ko ngủ nó sẽ điên lên mất.
Dòng xe cộ đông đúc của buổi sáng khiến nó giật mình thức dậy...nhỏ Hân đang nằm gọn trong lòng nó tự hồi nào. Gương mặt nhỏ cũng hiền lành, đôi môi mấp máy vì nhịp thở. Tự nhiên nó ước phải chi em ở đây thì nó đã đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn rồi...thở nhẹ một cái, nó mĩm cười nhắm mắt cố ngủ tiếp, nó ko muốn thức...vì đơn giản nó thức thì sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Tiếng chuông điện thoại vang lên buộc nó lại phải rời giấc ngủ. Là thằng Hảo đang cố gắng gọi cho nó.
- Nghe
- Thằng trời đánh mày đang ở đâu
- Căn cứ
- Ok tau qua liền.
Vứt điện thoại qua một bên, nhìn quanh thì nó nhận ra đang gối đầu lên đùi nhỏ Hân, nhỏ đang ngồi im nhìn ra cửa sổ, tay nhỏ luồn vào tóc nó xoa mân mê nhè nhẹ
- Ai vậy M
- Ừ bạn M
Nó trả lời một cách mệt mõi rồi nhắm mắt. Cái quạt trần quay đều đều tạo nên một âm thanh thật khó chịu...có lẽ tại nó mệt. Nằm mơ mơ màng màng dc một chút thì thẳng Hảo phóng xe qua tới...Chưa thấy hình đã nghe tiếng nó la làng
- Thằng ôn mày đi đâu mất tiêu bỏ bệnh án bên BV luôn nè. Mở cửa coi
- Chờ chút
Nhỏ Hân nhẹ nhàng đặt đầu nó qua gối đứng dậy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy nhỏ Hân thằng Hảo đơ người ngay lập tức. Gật đầu chào nó, nhỏ Hân đi trở vào trong ngồi xuống cạnh nó. Thằng Hảo bước vào vừa đưa mắt nhìn chầm châm vào nhỏ Hân vừa kéo ghế ngồi xuống
- Mày qua giờ đi đâu
- Tau đi biển về rồi qua đây ở luôn nè
- Đi với ai
- Thy
- Còn chị này...đâu ra nửa...đâu ra tùm lum người đẹp vậy thằng quỷ
- Ờ..bậy mày...bạn thân của Thy đó
- Khó tin quá
- Ờ
Nó cười quay qua nhìn Hân
- Đây là thằng bạn của M . Hồi M mới bị thương về đây nó lo cho M đó
- Uhm...chào anh
- Hả hả...anh hả
Thằng Hảo ngạc nhiên nhìn nhỏ Hân. Nó chen vào
- Hả đầu mày.nhỏ tuổi hơn mày đó
- Ừ ừ làm tau kiu chị nảy giờ
- Mày qua đây có gì hok
- Hỏi ngộ...mày lấy xe tau đi 2 ngày nay xuất viện hổng cho tau hay nửa...
- Ờ tùm lum chiện nên quên call cho mày
- Rồi bạn gái mày đâu
- Về trển rồi
- Sao về
- Ờ..chuyện nhà
- Mày sướng ha...bạn gái về....thì có bạn bạn gái chăm sóc
- Ờ
- Rồi tự nhiên xuất viện...ổn hok mày
- Ừ cũng ổn...giờ nằm đây cho thoải mái, khám một vài lần nửa tau về trển
- Uhm....vậy mày lấy xe tau sài đi tau đi xe mẹ tau cũng được
- Ờ
- Tau về đây...mới học về nắng nóng muốn chết. Về ăn cơm rồi ngủ cho phẻ
- Ờ. Có gì tối qua cafe
- Ok. Thôi anh về nha...ủa mà em tên gì
- Dạ Hân – nhỏ Hân trả lời
- Ừ...anh về..em ở lại coi chừng thằng này nha,nó ghê lắm
- Biến mày....- nó quăng cái gối vô mặt thằng Hảo
- Ok..biến ngay đây
Nói xong thằng Hảo chạy ra ngoài phóng xe đi. Còn lại nó với nhỏ Hân ngồi im, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Nó vừa định nằm xuống ngủ tiếp thì nhỏ Hân kéo tay nó dậy
- Đừng ngủ nửa đói bụng rồi nè
- Vậy hả...ừ M quên mất
- Lo cho M kìa. Tỉnh ngủ hổng uống thuốc hả
- Ờ ờ
- Chở Hân đi ăn đi rùi qua bệnh viện khám nửa
- Uhm
Nó đứng ra sau nhà đánh răng. Thay bộ quần áo khác quăng đó rồi dắt x era chở nhỏ Hân đi ăn. Chợ trưa, cũng chẳng có gì ngoài hủ tiếu, phở, bún....
- Ăn gì
- Uhm...ăn phở nửa hen
- Ngon hok đòi ăn nửa vậy
- Ngon mà
- Rồi thì ăn
Nó gật đầu len xe ra khỏi chợ hướng về quán phở. Vừa gặp nó chị chủ quán đã đon đả chạy ra chào hỏi. Gọi 2 tô đặc biệt như trước nó cặm cụi ăn mặc cho nhỏ Hân muốn xịt tương ớt hay ngắt rau vào tô nó thì làm. Ăn xong nhỏ Hân lấy thuốc cho nó uống, tính tiền rồi chạy qua bệnh viện khám luôn. Kiểm tra tổng quát lại lần nửa bác sĩ vẫn chỉ nói những điều quen thuộc như mọi ngày. Ko có gì khác cho nên nó xin rút bệnh án về nhà tự điều trị luôn vì thực ra điều trị ở bệnh viện tuyến huyện này dù sao cũng ko có hy vọng gì nhiều như trên SG, chỉ là bây giờ nó vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo cho nen vẫn còn muốn ở đây để yên tĩnh, vậy thôi. Ra khỏi bệnh viện nhỏ Hân đòi nó chở ra chợ mua vài thứ rồi mới chịu về nhà. Trưa nóng, cái quạt trần bất hết công suất chỉ làm vơi bớt cái nóng buổi trưa...chẳng biết làm gì nó quay lưng nằm ngủ. Có lẽ nhỏ Hân cũng hiểu tâm trạng của nó bây giờ nên ko trách buồn gì thái độ thờ ơ của nó, nhưng dù sao nó cũng vốn thờ ơ như vậy rồi mà...Nói là nằm ngủ nhưng nó chỉ nhắm mắt suy nghĩ cả hàng giờ đồng hồ rồi mới ngủ quên lúc nào hổng hay. Tỉnh dậy thì trời vừa tối.Nhỏ Hân vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh, có lẽ chỉ để nhìn nó thì phải. Nó ngồi dậy đi rửa mặt rồi kéo tay nhỏ Hân đi ra ngoài
- Đi đâu vậy M
- Hổng đói hả. M chở Hân đi ăn
- Uhm...mà sao ko lấy xe ra, M tính đi bộ hả
- Ừ Hân đi dc hok
- Uhm dc nè
- Vậy đi ăn gần dây thôi.
Nó bỏ hay tay vào túi quần im lặng đi, nhỏ Hân đi bên cạnh cũng ko nói gì, thi thoảng liếc nhìn nó lo lắng. Đường thị trấn ban đêm gió nhè nhẹ, những ánh đèn đường màu vàng đôi khi vẫn chưa đủ để xua đi bóng tối, thi thoảng vài chiếc xe máy chạy ngang và cũng chẳng xua tan được sự im lặng trong nó. Bước vào một quán nhậu theo kiểu sân vườn tìm cái chòi nằm ở nơi thoáng mát nhất nó ngồi xuống. Từ khi bước vào nó đã nhận ra sự để ý của những người trong quán, có gì lạ đâu, đi bên cạnh nó là nhỏ model xinh đẹp mà, tuy trong mắt nó nhỏ Hân ko bao giờ đẹp bằng em nhưng với những người khác thì chưa chắc.
Ngồi phịch xuống ghế, bà chủ quán chạy ra nhìn hai đứa với đôi mắt tò mò, có lẽ ít bao giờ cái quán nhậu này đón một cặp nam nữ còn trẻ vào đây để hẹn hò. Nhiều lần trước nó thường vào đây với nhóm bạn, nó khá lặng lẽ nên bà chủ ko nhận ra người quen thì phải.
- Hai đưa ở xa về hả nhìn lạ lạ
- Dạ con ở đây có bạn này ở SG về
- Chà bạn gái đẹp quá ha. Hai đứa ăn uống gì?
Bà chủ đưa nó cuốn menu. Cầm menu nó đưa sang bên cạnh cho nhỏ Hân luôn.
- Nè Hân đi chợ đi. Ở đây gà vườn ngon lắm
- Uhm
Nói xong nó ngồi im mặc cho nhỏ Hân gọi món theo tư vấn của bà chủ.
- M uống nước suối thôi ha. Hok dc uống nc ngọt đâu
- Ờ sao cũng được.
- Hân lỡ gọi nhìu hổng biết ăn hết hok nửa
- Ờ ko sao
Nó móc điện thoại ra bấm số thằng Hảo
- Ê ra chòi chơi mày
- Đâu bửa nay xung nhậu dzậy ông
- Thì ra đi. Đang ngồi nè
- Ok chờ chút
Nó quay qua nhỏ Hân, nhỏ nhìn nó gật đầu ra ý hiểu... Ngồi khoảng 15 phút thì đồ ăn dc dọn ra. Thằng Hảo cũng vừa phóng xe tới ngồi xuống đối diện nó.
- Ê kiu ra nhậu mà uống nước suối mậy
- M hổng uống bia rượu dc đâu anh Hảo – Hân vội chen ngang
- Sax...vậy 2 người kiu tui ra đây chi
- Chơi thôi. Mày muốn uống tau chiều
Nó quay qua bà chủ
- Cho con mấy chai ken nha dì
- Có ngay
Nhỏ Hân nhăn mặt xua tay
- Ko dc...M đừng uống mà
- Hok uống rồi anh uống với ai em
- Mệt quá để em uống với anh nè. Còn M ngồi ăn thui nha
- Sax...uống được hok đó
- Dc
- Ờ...vậy Hân tiếp thằng quỷ đó dùm M nghen
Nó gật đầu đồng ý ngay, nó cũng muốn thử coi trai miền tây có hạ nổi gái Sài Gòn ko với lại nó biết sức mình, uống bia vào chắc đem chôn luôn. Vậy là bia dc đem ra, thằng Hảo nhanh nhẩu giành khui bia rót đầy ly chưa cho nhỏ Hân....