- Về nhé N ! – Tiểu Mai đạp xe cạnh tôi.
- Ừ, N cũng về ! – Tôi gật đầu.
- Ngủ ngon ! – Rồi nàng chạy lên trước.
- À…à này ! – Tôi gọi với theo.
- Gì thế ? – Nàng nhìn tôi thắc mắc.
- Thì…xin lỗi Mai nha, làm liên luỵ rồi, có gì N gánh cho ! – Tôi cố nói cứng, dù biết em Vy nạt 1 phát là tôi chạy biến ngay chứ nói chi là ở lại gánh tội.
- Đâu có gì, hì ! – Nàng nhún vai đáp.
- Ừ, đừng lo ! – Tôi nói mà như tự trấn an mình.
- Bây giờ người lo là Vy mới phải ! – Tiểu Mai cười mỉm, rồi nàng đạp xe về trước.
Tôi đứng ngơ ngác, mãi một hồi vẫn chẳng hiểu câu cuối của nàng nghĩa là mô tê gì sất, trong đầu chỉ hiện ra mỗi một câu : – Như vậy là sao ta ?!
Chương 13
Trưa ngày hôm sau, đường từ nhà đến trường tôi cảm giác sao mà gần quá thể, dù đã chậm hết cỡ nhưng vẫn nhoáng cái là tôi đã đứng ở bãi giữ xe. Tôi ngơ ra một hồi rồi cũng lò dò ôm cặp mò vào lớp, lần đầu tiên cầu cho em Vy bữa nay đi học trễ để tôi yên ổn mà ngồi vô lại cái bàn quen thuộc.
Nhưng khi điều xui xảy ra thì nó sẽ xảy ra mà, chắc luôn, vừa vô lớp đã thấy em Vy đang yên vị chỗ cũ, vẻ như đang xem sách, tôi nín thinh rón rén đi ngang qua.
- Này ! – Vy gọi trống không.
- Gọi…N hở ? – Tôi giật mình sững người lại.
- Không gọi N thì N đứng lại làm gì ? – Em ấy nói giọng sắc lẻm.
- Ừ…gọi gì N vậy ? – Tôi bắt đầu thấy chột dạ.
- Rủ N đi nhậu chứ chi ! – Vy nheo mắt.
- Thôi….thôi, ko dám nữa ! – Tôi rụt cổ.
- Hừ, người ta rủ thì đi, bây giờ tui rủ thì không à ? – Em ấy hừ nhạt.
- Không…ko phải, ý là …còn mệt ! – Tôi đâm ra ngắc ngứ.
- Biết mệt mà uống rượu ! – Vy nhìn tôi vờ ngạc nhiên.
- Thì…lúc đó chưa biết ! – Tôi thầm kêu khổ.
- Mệt làm sao đấy ? – Em ấy hỏi.
- Hơi…hơi đau đầu ! – Tôi lại phải dóc tổ.
- Ừm…N về chỗ i ! – Vy dịu giọng.
Tôi chỉ đợi có thế, tót một mạch về chỗ ngồi mà tim đập chân run, khổ quá, vừa vào lớp đã bị chặn cửa khẩu ngay, may mà thuận lợi thông quan, nãy cứ tưởng phải đứng trên đó nghe giáo huấn luôn chứ.
- Kể tao nghe coi mày, thằng mập chả nhớ gì hết ! – Thằng L chồm qua tò mò hỏi.
- Kể gì ? – Tôi làu bàu.
- Thì cái vụ hai em cãi nhau ấy, lúc đó tao về mất rồi ! – Nó háo hức.
- Tao..tao chẳng biết, lúc đó tao cũng xỉn rồi ! – Tôi chối phắt.
- Phải hông đó ? – Thằng L nghi hoặc.
- Tao bảo mày ko nghe, nó cũng xỉn đâu kém gì tao ! – K mập đỡ lời.
Tôi thầm nghĩ nếu vụ hôm qua ngoài biển tôi giả say là thật, thì chẳng phải như lời K mập nói, nó chỉ uống xong rồi ngủ phà phà, ói mửa gì thì ko biết, còn tôi thì hết quậy trong nhà rồi quậy ra tới ngoài đường trước mặt bàn dân thiên hạ, lại còn khoác vai em Vy và chỉ thẳng mặt Tiểu Mai, rồi vung tay chân từa lưa, nôn mửa ra cả hàng cây cảnh, may mà tất cả chỉ là do tôi tự diễn xuất.
- Ê thánh, sao hôm qua em bị mắng từa lưa thế ? – Thằng D mò xuống hỏi.
- Mày ép thánh uống rượu, phu nhân thánh nổi trận lôi đình chứ sao ! – K mập hóng vào tiếp chuyện.
- Thế à ? Thánh có đến hai phu nhân cơ à ? – Thằng D trố mắt.
- Hai cái đầu mày ! – Tôi sầm mặt quát.
- Chứ sao tối qua….. ! – Nó định khai thác thêm.
- D về chỗ cho Vy truy bài ! – Em Vy bước xuống ngắt lời.
Tôi ngửa mặt than trời, thà rằng ngồi bị thằng D tra vấn còn hơn là giờ bị em Vy bức cung, thể nào em nó cũng chẳng dò bài tôi đâu, mà sẽ truy hỏi ngọn ngành vụ tối qua cho xem, tôi lủi thủi giở sách vở ra đợi sẵn.
Dè đâu em Vy ko truy bài tôi, mà lẳng lặng đi theo thằng D đến chỗ ngồi của nó, và thằng D bật ngửa khi vừa ngồi xuống đã thấy em Vy ngồi trước mặt, ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn đợi…chết.
- Thôi, tiêu thằng D rồi ! – K mập thở dài.
- Nó làm gì mà tiêu ? – Thằng L thắc mắc.
- Mày xem rồi biết ! – K mập đáp.
Ba thằng tôi ngồi nhấp nhổm quan sát, và y như K mập dự đoán, em Vy mấp máy môi hỏi thằng D mấy câu gì đấy, mà thằng D cứ chốc chốc lại lau mồ hôi, mặt biến sắc liên tục, sau cùng khi em Vy đã rời chỗ, thằng D nằm xả lai luôn ra bàn như đứa chết trôi.
- Hự, chuyện quái gì thế ? – Thằng L há hốc mồm.
- Tí ra chơi lên hỏi nó thử xem ! – K mập liếm môi.
Y kế hoạch đã bàn, giờ ra chơi 3 thằng tôi tót lên ngay bao vây thằng D.
- Nãy lúc đầu giờ Vy hỏi gì mày thế ? – K mập tò mò.
- Thì kiểm tra bài tao chứ làm gì ! – Thằng D gắt.
- Kiểm tra kiểu gì mà mặt mày thảm thế ? – L đội trưởng hỏi tiếp.
- Biết chết liền, toàn hỏi mấy câu oái ăm, bố ai mà trả lời được ! – Thằng D cau mặt.
- Oái ăm hay mày không học bài ? – Gì chứ thằng D tôi biết rõ lắm.
- Ờ…thì tao cũng có học chút ít, nhưng vẫn bó tay à ! – Nó lúng búng gãi đầu.
Tôi định hỏi thêm nó xem em Vy có điều tra thêm được gì nữa không, nhưng thiệt là linh quá mà, vừa nhắc tới em Vy thì em nó đã bước tới.
- Ra can-tin N ơi ! – Vy nói giọng như hôm qua chẳng có gì xảy ra.
- Ừ…ừ… đi nhé tụi mầy ! – Tôi răm rắp đứng dậy rời hội bàn tròn.
Em Vy làm mặt nghiêm chẳng nói câu nào, tôi đần ra chỉ biết đi cạnh bên, chốc chốc gãi đầu làm như cả tuần nay chưa gội. Lúc ngang qua văn phòng Đoàn, có mấy nhỏ bí thư đứng trước cửa, thấy tôi đến liền cười khúc khích mà rì rầm chỉ trỏ, chắc là tối qua mấy nhỏ này thấy tôi quậy om sòm đây mà, tôi chỉ biết cười trừ chữa thẹn.
- Đẹp mặt chưa ! – Em Vy lên tiếng.
- Èo….. ! – Tôi thở dài ngao ngán.
Can-tin bữa nay đông đột xuất, làm như trời nóng quá nên học sinh kéo hết ra uống nước hay sao ấy, hai đứa nhìn mãi mới còn được 1 bàn phía bên trong, định bước vào thì tôi sững người ra, bàn sát bên là Tiểu Mai và nhỏ H đang ngồi nói chuyện.
- Đông quá, ….mua 2 ly đem ra ghế đá uống ha ! – Tôi ngập ngừng đề nghị.
- Có bàn thì cứ ngồi, tội gì ! – Vy lắc đầu.
- Nhưng bên kia…. ! – Tôi nhìn sang hướng bàn Tiểu Mai và nhỏ H.
- Vy ko tránh việc gì N phải tránh! – Rồi em Vy kéo tay tôi bước vào.
- Ủa ! Trùng hợp vậy ! – Nhỏ H ngạc nhiên khi hai đứa tôi ngồi xuống.
- Ừm, ngồi lâu chưa ? – Em Vy gật đầu hỏi.
- Cũng mới được 5 phút à ! – Nhỏ H đáp.
Tôi tự dưng thấy chột dạ, vì thế quái nào mà lại ngồi cạnh Tiểu Mai dù là khác bàn, vì em Vy ngay từ đầu đã ngồi cùng hướng với nhỏ H, tôi lẳng lặng đứng dậy ra ngoài kêu nước.
- Cho em 1 Sting 1 Fanta chị ơi !
- Đợi chút !
Khổ, đi uống nước mà 2 oan gia cũng gặp nhau, mong là đừng có quậy gì trong quán, không thì đền ốm ! Tôi tặc lưỡi nghĩ thầm rồi đem nước đến bàn, vừa ngồi xuống là đã biết ngay có biến.
- Ăn với nhậu, mất hết tư cách ! – Vy hừ nhạt.
- Bạn bè lâu lâu vui thôi, đâu cần Vy phải nói vậy ! – Tiểu Mai nhún vai.
- Vui cũng đâu nhất thiết phải đem rượu ra ! – Em Vy tiếp lời.
- Nhưng đâu phải mình đem ? – Tiểu Mai hỏi ngược.
- Mai ko đem thì cũng nên ngăn lại chứ ? – Vy nheo mắt.
- Của Vy thì Vy giữ, tự ngăn đi chứ, hay là ko tự tin giữ được ? – Tiểu Mai hỏi ẩn ý.
- Hay nhỉ, lúc đó mình ko có ở đó, ngăn thế nào ? – Vy phản pháo.
- Vậy thì thôi, đâu phải trách nhiệm của mình ! – Tiểu Mai cười lạnh.
- Chắc chứ ? – Vy chớp ngay cơ hội.
- Dĩ nhiên, mà Mai cũng chắc đó cũng chẳng phải là trách nhiệm của Vy ! – Tiểu Mai đáp mồi.
- Vậy là ý gì ? – Vy tròn mắt ngạc nhiên.
- Người ta là học sinh cấp 3 rồi, tự lo bản thân được ! – Tiểu Mai cười ý nhị nhìn tôi.
Tôi ngồi đờ ra như khúc gỗ, tay vẫn còn cầm 2 chai nước ngọt, chẳng dám động đậy chút gì, nín thở ngồi nhìn chiến tranh can-tin.
- Thôi mà, cho xin đi hai người ! – Nhỏ H nhăn mặt dàn hoà.
Tiểu Mai thở dài rồi quay nhìn ra ngoài, em Vy cũng chẳng buồn nói gì nữa, lấy chai Fanta ra rót vô ly.
- Vào lớp thôi H ! – Tiểu Mai đứng dậy, cười nhìn tôi. – Mình vào trước nha N !
- Ừ….đi nhé Vy ! – Nhỏ H đi theo.
- Ừm ! – Vy gật đầu đáp gọn lỏn.
Đối với tôi lúc bấy giờ, em Vy là một tượng đài không thể sụp đổ trong việc ăn nói giao tiếp bên ngoài, thân thiện nhưng ko kém phần sắc sảo, còn Tiểu Mai với ai cũng rất mực hoà nhã và lịch thiệp, nhưng hễ khi hai nàng tranh cãi thì lúc nào tôi cũng có cảm giác Vy hơi yếu thế hơn. Và bây giờ là lần thứ hai trong hai ngày liên tiếp tôi chứng kiến Vy thất thủ trước Tiểu Mai, bất giác thấy lòng gợi nỗi cảm thông.
- Thôi, uống nhanh rồi vô ! – Tôi nhìn em nó nói.
- Tí học xong ra biển chút nhé N ! – Vy thỏ thẻ .
- Ừ ! – Tôi trả lời bằng một giọng tình cảm hết mức có thể.
Biển về cuối chiều đã dần thưa người, gió thổi mát rượi như mơn man làm dịu đi những muộn phiền, ánh tà dương trên mặt nước xanh tạo cảm giác thanh bình vô hạn. Hai đứa tôi ngồi trên dải cát trắng muốt hướng bên thảm cỏ xanh của sân golf Novotel, tôi nhìn bâng quơ ra đường chân trời, em Vy mắt buồn im lặng, chốc chốc lại khẽ vuốt tóc.
Tôi cũng chả biết nói gì chỉ biết im thin thít, đang trong tư thế của kẻ tội đồ chờ nhận án phạt, ngồi rắc cát rồi vùi ra đẩy vô, y chang thằng con nít định xây lâu đài.
Tự dưng ở đâu đằng xa có 3 thằng vẻ như dân sống gần biển, đen trùi trũi và trông hơi bị…lễu lão, chúng nó đi ngang qua nhìn em Vy ko chớp mắt, tôi âm thầm vận công giới bị, thằng nào có ý xông vào là tôi bật dậy…dẫn em Vy chạy ngay.
Đang ngồi rủa thầm 3 thằng đó trong đầu bằng những gì tệ hại nhất mà tôi có thể rủa khi tụi nó đã khuất đằng xa thì em Vy nhìn sang tôi.
- Sao im ru thế ? – Vy hỏi.
- Thì…Vy rủ ra mà, N biết nói gì ! – Tôi lúng búng đáp.
- Ừm ! – Vy gật đầu.
Tự dưng tôi cảm thấy gió mạnh hơn, và sóng bắt đầu dồn dập xô vào bờ, thiên nhiên đã hãi hùng, dự là tình hình vài giây tới của tôi có khi cũng vậy, tôi đâm hoảng hất tay bể luôn cái nhà chòi cát đang xây.
- Tối qua Vy cũng ngồi đây, nghĩ rất nhiều !
- Ừ….. !
- …………………!
- Vy… nghĩ gì vậy ?
- Vy nghĩ N giả say !
Sóng đánh oàm oạp mà tôi nghe như ngũ lôi oanh đình, ầm ầm bên tai.
- Sao… lại nghĩ thế ?
- Vì lúc Vy ra nói chuyện với thầy phụ trách, vẫn có liếc nhìn hai người !
- …Thì sao ?
- Lúc có Vy thì N say xỉn nói năng lung tung, vung tay múa chân, nhưng lúc ra ghế đá ngồi với Mai thì N lại ngồi yên không quậy nữa, trong khi vài phút trước đó vãn còn cãi nhau rất nhiều với Mai !
- ………… !
Tôi nghe như gió lạnh bất thường, bão tố bắt đầu nổi lên, thổi phần phật.
- Đến khi Vy với Mai cãi nhau thì N im lặng như mọi khi, lúc cả hai đang căng thẳng nhất thì N lên tiếng, nói 1 câu vô thưởng vô phạt, nhưng ý chừng là ngăn lại !
- …………… !
- Rồi lúc trên đường về nhà C, cả lúc Vy cãi nhau với Mai ở nhà , N cũng chỉ im lặng !
- …………… !
- Đâu có người say nào như vậy, phải không ?...