XtGem Forum catalog
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 4

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 4545


Tập phim mở đầu như bao tập phim khác, nhưng chất lượng hình ảnh thì rất tệ. Cảnh đầu tiên thì hoàn toàn bình thường, nhưng cái cách mà các nhân vật thể hiện thì có chút kỳ lạ. Homer thì có vẻ giận dữ hơn, Marge thì trông vô cùng chán nản, Lisa thì lo lắng, còn Bart thì dường như mang đầy sự tức giận và hận thù cha mẹ của nó.

Tập phim kể về Gia đình Simpsons đi du lịch trên một chiếc máy bay, khi gần kết thúc cảnh đầu tiên, máy bay cất cánh. Bart vẫn làm trò như mọi khi, như bạn mong đợi. Tuy nhiên, khi máy bay đã lên cao tầm 50 feet, Bart đột nhiên đập vỡ một cửa sổ trên máy bay và bị hút ra ngoài.

Ở những tập đầu tiên của series, Matt có một ý tưởng rằng phong cách hoạt hình trong thế giới của gia đình Simpsons là đại diện cho cuộc sống, và rằng cái chết khiến mọi thứ trở nên hiện thực hóa hơn. Điều đó đã được áp dụng trong tập phim này. Hình ảnh xác chết của Bart hầu như không còn nhận ra được nữa, họ đã lợi dụng điều đó, và làm ra một bức tranh gần giống như hình ảnh thực tế về xác chết của Bart.

Cảnh đầu tiên kết thúc bằng xác chết của Bart. Khi cảnh thứ hai bắt đầu, Homer, Marge và Lisa đang ngồi ở bàn của chúng và đang khóc. Tiếng khóc cứ tiếp tục, dai dẳng, càng lúc càng đau đớn hơn, và nghe rất thực. Hình ảnh bắt đầu trở nên tồi tệ hơn khi chúng khóc, và bạn có thể nghe được lời thì thầm ở phía sau khung nền. Các nhân vật bị kéo dài ra và mờ đi, trông chúng giống như bị biến dạng với những màu sắc sáng rực chiếu vào.

Có những khuôn mặt nhìn ra cửa sổ và chúng cứ nhấp nháy nên bạn cũng không thể chắc là trông chúng như thế nào.

Tiếng khóc cứ thế kéo dài suốt cảnh hai.

Cảnh thứ ba mở đầu bằng một tấm card có ghi “Một năm trôi qua”. Homer, Marge và Lisa trở nên gầy trơ xương, và vẫn tiếp tục ngồi ở chiếc bàn đó. Không có dấu hiệu nào của Maggie hay là những con vật nuôi.

Họ quyết định đến thăm mộ của Bart. Springfield (nơi gia đình Simpsons sinh sống) hoàn toàn trở thành hoang mạc, và khi họ đi đến nghĩa trang, những căn nhà trở nên đổ nát nhiều hơn. Tất cả chúng giống như là bị bỏ hoang. Khi họ đến nơi, xác của Bart nằm trước bia mộ của nó, giống như phần cuối của cảnh đầu tiên.

Gia đình Simpsons tiếp tục khóc. Cuối cùng họ dừng khóc và chỉ nhìn chằm chằm vào xác của Bart. Máy quay phóng to khuôn mặt của Homer (cha của Bart). Dựa theo bản tóm tắt thì Homer sẽ nói một câu đùa ở phần này, nhưng đây không phải là phiên bản mà tôi đã xem, bạn không thể hiểu được là Homer đang nói gì.

Góc quay thu nhỏ lại khi tập phim gần kết thúc. Những bia mộ ở khung nền phía sau có tên của tất cả những vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons. Một số người đã không còn được nhắc đến từ năm 1989, một số thì không còn xuất hiện trong chương trình nữa. Tất cả họ đều có ngày chết trên bia mộ.

Đối với những vị khách lúc đó vẫn chưa chết như Michael Jackson và George Harrison, bia mộ của họ có ghi ngày tháng họ sẽ chết.

Dòng credits hiện ra, hoàn toàn im lặng, và có vẻ như được viết tay. Hình ảnh cuối cùng là Gia đình Simpsons ngồi trên ghế salon, giống như ở phần giới thiệu, nhưng tất cả đều trở nên vô hồn như xác chết của Bart.

Một dòng suy nghĩ chạy qua trong đầu tôi sau khi xem tập phim ấy lần đầu tiên, bạn có thể sử dụng các ngôi mộ để dự đoán cái chết của các vị khách nổi tiếng của gia đình Simpsons, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ đối với phần lớn những người chưa chết.

Tất cả cái chết của họ đều được liệt kê cùng một ngày.

Nguồn: Voz



Câu chuyện thứ 38:
Nỗi sợ nước của tôi


Tôi luôn có 1 nỗi sợ tồi tệ khi phải ngập mình hoàn toàn trong nước. Không phải do tôi không biết bơi hay gì đó. Bố đã dạy tôi bơi, ông nói rằng tôi đã từng bị nhận nước khi tôi còn rất nhỏ.

Tôi đã rất sợ hãi điều đó bởi vì, theo tất cả những gì tôi có thể nhớ, mỗi khi tôi ở dưới nước và nhìn lên mặt nước, tôi thấy hình ảnh 1 người phụ nữ cúi người xuống gần tôi với 1 nụ cười ấm áp, với mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh u ám. Nó xảy ra ngay cả khi tôi ở trong bồn tắm. Nó luôn luôn xảy ra, đến mức trở thành bình thường, nhưng tôi không thể nào quen với điều đó.

Điều đó thực sự đáng sợ, nhưng đồng thời lại rất dễ chịu. Người phụ nữ đó luôn làm tôi cảm thấy ổn. Tôi vẫn né tránh điều đó, bởi vì khi đó tôi chỉ là 1 đứa trẻ và nó thực sự kì quặc.

Tôi chưa bao giờ kể với bố về điều đó khi còn nhỏ, nhưng tôi có hỏi bố về mẹ. Ông ấy không bao giờ muốn kể về chuyện đó. Đôi khi ông còn nổi khùng lên với tôi khi tôi cố gắng nói về nó.

Chỉ khi gần đây khi tôi mô tả cho ông về sự xuất hiện của người phụ nữ, ông đã suýt lái xe tông vào cây cột điện, chắc chắn rằng ông biết điều gì đó. Tôi hỏi lại 1 lần nữa, về mẹ. Ông lại nói linh tinh, ngoại trừ chuyện mẹ chết khi tôi còn rất nhỏ, và mẹ yêu tôi rất nhiều. Ông cũng thừa nhận rằng tóc và mắt của mẹ có màu giống như tôi.

Vì vậy, tôi đã tự mình tìm hiểu về chuyện này, tên của bà được ghi trên giấy khai sinh của tôi và theo đó, tôi tìm kiếm tất cả những tài liệu có liên quan, bất cứ bản tin nào về 1 cậu nhóc suýt chết đuối, bất kì thứ gì có thể. Tôi muốn có 1 bức ảnh, thứ có thể giúp tôi kết nối với thiên thần hộ mệnh của mình (chắc là mẹ nó).

Hôm nay, được chôn dưới đống tài liệu trong thư viện thị trấn, tôi đã tìm ra nó.

WINCHESTER: Marie Withie, 28 tuổi, bị chết đuối vào tối hôm qua sau khi leo qua hàng rào cuộn thép gai và chạy trốn đến hồ chứa nước gần đó. Đám tang của cô sẽ diễn ra tại nhà vào ngày 25. Marie đã bị đưa vào viện tâm thần 6 tháng trước, sau khi được kết luận rằng “không có tội” về việc cố ý giết người do có dấu hiệu tâm thần. Chồng cô Daniel Withie đã hành động kịp thời để cứu đứa con sơ sinh của họ, khi cô bị phát hiện đang cố dìm chết đứa bé trong bồn tắm.

Nguồn: Voz



Câu chuyện thứ 39:
Never Again

Tôi mới 17 tuổi vào cái ngày mà cô bé đó bước tới đây. Tôi đã sống với bà mẹ khó ưa của mình suốt 17 năm qua trong đau khổ và mệt nhọc. Lúc đó là khoảng giữa đêm thâu tĩnh mịch, và bà mẹ của tôi đã ngủ say từ lúc nào, thế nên khi nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ tôi liền chạy ra mở. Một bé gái nhỏ nhắn đứng đó, hai bên má nhợt nhạt, mái tóc tết đuôi sam vàng óng, vận một chiếc váy hồng có vài vết rách, cùng đôi chân trần hơi xanh vì mùa đông giá rét và đôi mắt đen láy. Ngay lập tức tôi liền đưa bé gái vào trong nhà và không ngừng thắc mắc vì sao em lại ăn mặc phong phanh như vậy. Còn ngạc nhiên hơn khi cô bé dường như chẳng hề run rẩy và vì sao cô bé lại đến được đây. Tôi đưa em vào phòng khách và choàng cho em một cái khăn dày do chính tay bà nội đan ngày trước. Cô bé giữ chặt nó, mặc dù dường như nó chẳng có ảnh hưởng gì đến em, tôi mỉm cười.

‘’Tên em là gì, cô bé?’’

Một vài phút trôi qua trong im lặng, và cô bé chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi bắt đầu hơi khó chịu với ánh mắt của bé khi em bắt đầu mấp máy môi và nói với giọng nhỏ nhẹ.

‘’Lacy Morgan’’

Tôi gật đầu, và mỉm cười lần nữa.

‘’Em có thể ở lại đây tối nay, Lacy.’’ Tôi nói và chỉ tay về chiếc ghế dài góc phòng. Cô bé nằm xuống và cuộn tròn người lại như một quả bóng, đôi mắt vẫn nhìn tôi không rời, và tôi bước ra khỏi phòng. Đêm đó tôi ngủ rất say và chẳng hề bận tâm đến việc bà mẹ sẽ mắng nhiếc mình hay để tâm tới cô bé kỳ lạ đang nằm trên chiếc ghế ngoài kia.

Mặt Trời bắt đầu chiếu sáng khắp các ngóc ngách trong căn nhà và tôi phải lê từng bước chân vào trong bếp để chuẩn cốc cà phê buổi sớm cho bà mẹ. Tôi mệt mỏi và đau đớn,nhìn chằm chặp vào bà.

‘’Mày đã làm cái quái gì vậy? Sao cái ghế lại có nhiều vết bẩn thế hả?!’’ Bà hét lên khiến tôi vô cùng bối rối. Sau đó, tôi nhận ra Lucy đã biến mất, điều duy nhất chứng tỏ cô bé đã từng ở đây là những vết bụi bẩn chắc hẳn rơi ra từ chiếc váy hoặc đôi chân em. Tôi thấy mình có một phần trách nhiệm trong việc này, đành hít một hơi thật sâu và đeo ba lô đến trường. Khi đến trường, tôi bỗng nghe thấy một điều được mọi người bàn tán thoáng qua khiến sống lưng của tôi lạnh ngắt.

‘’Lacy Morgan được tìm thấy là đã chết tối hôm qua’’

Tôi dành cả ngày để nghe ngóng thêm tin tức về vụ việc, nhưng vô ích. Khi về đến nhà, một bản tin trực tiếp đang phát sóng đề cập đến sự việc của cô bé.

‘’Lacy Morgan, 6 tuổi, đã được xác nhận là đã chết vào hồi 7 giờ tối hôm qua. Thi thể cô bé được tìm thấy tại sân sau, bị chôn cùng chiếc váy màu hồng của bé. Cho tới nay vẫn chưa có thông tin gì về mẹ của em, bà Marrisa Morgan, người bị tình nghi là kẻ thủ ác. Bà Marrisa thường xuyên ngược đãi cô con gái và có thể chính là người chịu trách nhiệm cho cái chết của em.’’

Ngay sau đó, một bức ảnh của Lacy được chiếu lên, trông rất giống với ngoại hình của cô bé khi tôi gặp ngày hôm qua, bím tóc vàng óng, chiếc váy hồng và khuôn mặt phờ phạc. Mặc dù trong ảnh gò má cô bé hồng hào và đôi mắt trông to tròn đáng yêu. Với mọi người điều này chẳng mấy quan trọng, nhưng với tôi thì khác. Cô bé đã chết trước khi tới gõ cửa nhà tôi, nếu người đưa tin kia nói đúng. Cô bé đã chết vài giờ trước đó. Tôi cố gằng quên nó đi, rằng chuyện đó đã không hề xảy ra và tiếp tục công việc của mình. Tôi lên giường rất sớm để không phải nhìn mặt bà mẹ. Nửa đêm, tôi bỗng tỉnh giấc khi có những ngón tay lạnh lẽo rờ trên gò má. Tôi bất thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó.

‘’Never again’’. Lacy thì thào, trước khi cô bé biến mất. Khoảng 10 phút sau đó tôi bỗng nghe tiếng hét của mẹ. Tôi chạy ngay đến phòng ngủ của bà và suýt ngất xỉu vì cảnh tượng trước mắt.

Bà đang bị tra tấn một cách khủng khiếp trên giường, một sinh vật nhỏ đang chui đầu vào trong cơ thể của bà. Tôi có thể nghe thấy tiếng những miếng thịt bị rạch, và tiếng hét của mẹ tôi ngày càng thảm thiết. Tôi ước gì tôi đã không tỉnh giấc. Tôi tự nhủ bản thân rằng tôi đã không tỉnh. Nhưng tôi đã tỉnh dậy. Khi Lucy nhấc đầu ra khỏi cái lỗ to đùng trên thi thể bà, tôi nhìn thấy hàm răng sắc, lấp lánh trong ánh sáng của cô bé. Hàm răng dính đầy máu của mẹ tôi. Cô bé cười ngây thơ và nhìn chăm chú vào tôi một lúc, trước khi trườn lên và rạch cổ bà. Tôi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi vẫn đang nằm trên giường ngủ. Tôi bước sang căn phòng của mẹ, tò mò. Sau khi mở cửa phòng, bên trong hoàn toàn trống trơn. Giường được dọn dẹp gọn gàng, như thể bà đã dậy sớm để đi làm vậy. Điều kỳ lạ duy nhất là những dấu chân đầy bụi bẩn của một đứa trẻ, và chiếc cửa sổ đang mở chứng tỏ rằng Lacy thực sự đang ở đây. Tôi không bao giờ có thể nhìn thấy m

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem