- Bộ Hân đi theo M từ trưa tới giờ hả
- Uhm!
- Đi bằng gì?
- Xe ôm!
- Tự nhiên đi theo chi hổng biết
- Kệ Hân. Ai biểu M khùng khùng đi lung tung chi? Chưa từng thấy ai như M…điên hết biết!
- Hì! Thì M vốn điên nào giờ. Lâu lâu đi dạo SG cho thoải mái đầu óc ấy mà!
- Mới đi chơi tuốt Đà Lạt về chưa đã sao còn đi lung tung. Vừa bụi vừa nắng vừa mệt
- Vậy mà vẫn có người đi theo M đó thôi
Nó bật cười nhẹ
- Tại…xí…đáng ghét!
Nhỏ chồm người dậy định đánh nó một cái, nhưng nghĩ sao không biết liền rút tay lại mân mê ly pepsi. Hôm nay tuy không nhìn thẳng vào mắt nhỏ nhưng nó nhận ra Hân cũng không phải đanh đá chanh chua gì, chỉ là đang cố tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ trước mặt nó thôi, khi nó cố tình trêu thì nhỏ cũng bối rối như thường. Sài Gòn đã bước về đêm rồi nhỉ. Phố lấp lánh những ánh đèn đường, đèn xe, đèn trang trí lộng lẫy, mùa giáng sinh mà, năm mới sắp đến, giáng sinh đến trong từng ngõ ngách, chẳng biết mấy ngày nửa mới giáng sinh, hay chính đêm nay là giáng sinh dám chừng nó cũng chẳng hay biết nửa. Đơn giản là nó rất vô tâm với ngày tháng lễ lộc. Ngồi ngắm cảnh, trò chuyện linh tinh một hồi, nó với nhỏ Hân ra về. Hai đứa bắt một chiếc taxi theo yêu cầu của nhỏ, đưa nhỏ về đến nhà…trong lúc trên xe nhỏ còn nhét vào balo của nó vài hộp khô, hộp kẹo rồi cả vài thứ linh tinh tụi nó mua ở Đà Lạt làm suýt tí không kéo khóa balo lại được.
- Hân vào trước nha. Về nhà liền đi đừng có đi lung tung nửa biết chưa?
- Rồi rồi! Giờ về thiệt nè…mệt rồi đi hổng nổi nửa đâu! Đồng chí yên tâm!
- Yên cái đầu M đó! Chú chở tên khùng này về nhà dùm con nha. Đừng chở hăn đi đâu nửa
Nhỏ quay lên nói với chú tài xế sẵn tiện nhét vội tờ tiền vào tay chú lái taxi. Thiệt tình làm như nó là con nít hổng bằng vậy, còn bày đặt trả tiền trước nửa, dễ điên thiệt. Chú lái taxi gật đầu cho xe lăn bánh về hướng nhà nó, nhìn trong kính nó thoáng thấy ổng bịt miệng cười…hix nhỏ Hân làm ông taxi cũng chọc quê nó luôn rồi…hix hix. Cuối cùng xe cũng về đến đường vào nhà nó. Bước xuống xe, nhận lại tiền thối, nó ghé ngang mua một ly caffe của quầy nước ven đường rồi cuốc bộ vào hẻm. Căn phòng thấp thoáng trong bóng đêm, dưới ngọn đèn đường thôi cũng đủ nhìn thấy bụi phủ đầy trên cửa, đi cũng lâu giờ quay về, cảm giác như kẻ lữ hành mệt mõi quay về quê hương vậy. Nó mở cửa bước vào, mùi hương của cây hoa trước nhà vẫn không ngăn đi mùi hương nào có còn vương lại trong phòng, có một chút bụi dưới chân thì phải…ừ đi lâu mà, chắc căn phòng giờ bụi nhiều lắm. Nó mỉm cười quăng balo xuống góc phòng, chả quan tâm có cái quái gì trong góc. Nó nằm vật xuống chiếu, ôm lấy cái gối hít nhẹ…chẳng có bụi nào cả, chỉ có mùi hương, mùi nước hoa, mùi tóc, mùi mồ hôi của chính nó..và nhiều thứ mùi gì đó rất thân quen. Có sợi tóc vương vào môi nó, đưa mắt cố nhìn quanh phòng, ngọn đèn đường len lõi vẫn không đủ cho nó nhìn rõ mọi thứ…từng góc phòng mờ mờ hiện ra trong đêm đen, cái móc áo, gương trên tường, quạt máy, màu kim loại trên bếp ga, chiếc xe cà tàng trong góc. Nó rút cọng dây nịt ra quăng về góc phòng, cởi áo, bật chiếc quay máy duy nhất trong phòng lên rồi kéo chiếc mền phủ trùm lên đầu. Hai bàn tay run run của nó siết chặt chiếc gối ôm vào người, nó đưa môi hôn lên gối, nhắm mắt hít lấy hít để mùi hương…mọi thứ…vẫn vẹn nguyên…mùi em vẫn vẹn nguyên trong từng hạt không khí, trong từng thớ vải, trong từng milimet bờ môi…Nó bật cười…cười như một thằng điên nhưng không để bật thành tiếng…Nó cứ nằm như vậy, cảm nhận điều gì đó trong bóng đêm, ở góc phòng, cho đên khi màn hình điện thoại chợt sáng…Nó bắt máy
- Alo!
- M về tới nhà chưa?
- Ừ! Về rồi!
- Thiệt hôn? Đang làm gì vậy?
- Ờ nằm ngủ
- Uhm! Vậy ngủ đi…
- Ok!
- À nè? M hổng sao chứ?
- Yên tâm!...Khỏe như voi
- Ai nói vụ đó
- Chứ sao nửa?
- Uhm thôi hổng có gì. Ngủ đi
- Ừ…Hân ngủ ngon!
Nó cup máy, nhắn một tin báo đã về nhà cho chị an tâm rồi quăng điện thoại qua một bên nhắm mắt cố đưa mình vào giấc ngủ. Nó không bật điện lên kể từ khi bước vào phòng đến giờ, cũng không quan tâm dọn dẹp hay làm gì cả. Giờ nó chỉ muốn ngủ, muốn ngủ thật lâu, thật lâu…vậy thôi. Đêm ấy nó ngủ say lắm, chẳng có giấc mơ nào cả…nó cảm nhận tiếng xe, tiếng người bên ngoài…có lẽ trời sáng…nhưng mặc kệ, chẳng quan tâm, nó lại vùi mình vào giấc ngủ…Lâu lâu có điện thoại của nhỏ Hân, nó bắt máy, nói vài câu, rồi cup, rồi nhắm mắt. Cứ như vậy đến khi trời sụp tối…nó mới tỉnh giấc thực sự. Bụng đói cồn cào, khát nước khô cổ họng. Loạng choạng đứng dậy bật đèn. Ánh sáng của chiếc đèn duy nhất trong phòng khiến nó suýt té vì choáng. Nó nhắm mắt trước ánh sáng bất ngờ, mất khá lâu nó mới làm quen được với ánh sáng, người quay cuồng cứ như thằng say, hai bàn tay tê dại đi…vẫn cố cầm ly bấm nút. Nước chảy ào ra, phun tràn ra cả ngoài đất. Nó đưa ly nước lên tu ừng ực…nó uống như một thằng điên cho đến khi không thể uống thêm ly nào nửa mới tỉnh. Đưa mắt nhìn quanh…mọi thứ trong phòng vẫn vậy, chẳng mất đi cũng chẳng thêm được món đồ nào. Cứ tưởng mọi thứ lung tung, đầy bụi và tơ nhện…nhưng không, đồ đạc, quần áo được sắp xếp gọn gàn, laptop, đồng hồ, chén đũa đều ngay ngắn ở vị trí thường ngày bởi bàn tay của ai đó mà nó chưa dám nhớ tên…và cũng chẳng cần nhớ tên nó cũng biết là ai đó đã sắp xếp, quét dọn cái ổ của nó trước khi đi xa. Bật cười! Còn ai khác vào đây nửa nhỉ?
Nó bước vào WC, xả nước rồi up mặt vào thùng nước, thổi thật mạnh, mở mắt nhìn bong bóng sủi bọt trong thùng, đến khi không còn thở được nửa nó mới sặc sụa đứng lên, mắt nhằm mắt mở với tay bước ra ngoài tìm cái khăn…bổng đầu nó đụng vô tường…suýt té…nhưng…nó bật cười một mình…chẳng có ai phì cười quăng cái khăn vào mặt nó hết…tự mò tìm khăn, tự lau mặt rồi ngồi im lặng. Nó tỉnh ngủ…nhưng…lòng dường như vẫn còn say…vẫn chưa biết làm gì tiếp theo…Bên ngoài, tiếng rầm rầm của những chiếc xe tải phóng nhanh trên đường, tiếng còi xe, tiếng chó sủa râm rang, tiếng côn trùng rả rích, những cơn gió tháng mười hai lùa vào căn phòng, không lạnh như Đà Lạt nhưng cũng đủ làm nó nao lòng. Khẽ đưa mắt nhìn lên hộp kem để trên bàn, cỏ ba lá vẫn xanh, tuy có ủ rủ vì thiếu nắng nhưng vẫn xanh, xanh lắm, lá to tràn ra cả bên ngoài. Nó đứng dậy mĩm cười bước ra bên ngoài đứng dựa vào cửa, giấu chặt hai bàn tay trắng run run vào túi…mắt nhìn về phía ngôi nhà cao tầng sáng đèn phía xa…bất giác…gió lùa qua…se se…bình yên cay nồng khóe mắt…Sài Gòn…mùa em xa!
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
Chương 135: Q.2 - Chương 20
Thèm một cơn mưa phùn để có cớ giấu mình dưới mưa, thỏa sức nhặt nhạnh ký ức mà không phải trốn tránh cảm xúc thật. Đêm SG hanh hao. Nó đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang rực sáng trong nhà, là chị, nhạc chuông đặc biệt nó cài riêng cho số của chị. Nó cầm điện thoại lên bấm nút nghe, chưa kịp nói đã nghe cái giọng oang oang trong máy:
- Nhox ơi nhox ơi! Qua chở chị đi chơi đi! Nhanh nhanh lên nha nhox!
- Ờ ờ mà giờ này đi đâu nửa?
- Hổng biết! Qua chở chị đi dạo mát đi, ở nhà chán muốn chết
- Ờ cũng được. Chờ nhox chút.
Nó khoác vội cái áo xỏ đôi giày vải rồi phóng chiếc Dream cũ của mình ra khỏi hẻm, ghé ngang bơm bánh xe cho cứng rồi mới len lõi trong dòng người sang nhà chị. SG những ngày giáng sinh gió hanh hao se lạnh, chẳng có mưa phùn như nó muốn, chỉ có tiếng gió lùa vào tán cây rì rào, không phải ai cũng biết cách để lắng nghe những âm thanh nhẹ nhàng ấy giữa những ồn ào xe cộ. Đường vào nhà chị khá vắng, chỉ có ngọn đèn đường, thi thoảng vài bóng áo xanh bảo vệ tuần tra trên đường, hiếm hoi lắm mới có một chiếc xe máy như nó len lõi vào khu vực này. Sang đến nhà chị cũng gần cả tiếng đồng hồ, chị đang ngồi trước cổng, nay mặc cái áo màu trắng, quần cụt ngũn mang cả một đôi dép có hai bông hoa to đùng.
- Sao lâu dzạ
- Chạy từ đầu này qua đầu kia thành phố hổng lâu mới lạ
- Hihi vậy hả? Ai biết!
- Giờ đi đâu. Mà mặc đồ gì kỳ vậy?
- Đồ ngủ của chị đó đẹp hông?
Vừa nói chị vừa xoay một vòng khoe với nó.
- Đẹp thì đẹp…mà tính mặc đồ này ra đường thiệt hả
- Uh! Ý kiến gì hôn?
- Ờ ờ thôi tùy chị. Giờ đi đâu?
- Nhox chở chị đi vòng vòng đi? Ở nhà chán chết luôn nè
- Ăn gì chưa?
- Rồi! Mà giờ đói nửa nè
- Vậy kiếm gì ăn nhé
- Uhm! Chị muốn ăn kem
- Sax!
- Ý kiến gì hả nhox con?
- Ờ ko…thì đi mua kem ăn
- Hihi
Chị vui vẻ nhảy lên xe nó ngồi nhún nhún như trẻ con, khổ thân chiếc xe, cõng nguyên bà cô nhún nhún kiểu này chắc đi được chút là gãy sườn xe quá. Nó chở chị chạy một vòng ra đường chính, ghé ngang cửa hàng KFC ngay góc đường vì chị còn đòi ăn KFC nửa. Mua hai phần KFC, ghé siêu thị mua thêm một hộp kem dâu, một hộp socola rồi thêm mấy bịch poca…hix cả đống đồ sao mà ăn hết không biết @@. Vũ khí lương thực sẵn sàng giờ chỉ còn tìm chiến trường tác chiến thôi, chạy vòng vèo mấy con phố cuối cùng chị cũng chọn được chỗ, bãi đáp hai đứa là một quán caffe ngay góc đường với những chiếc ghế gỗ, đây là dạng caffe theo phong cách của những quán caffe góc phố nó vẫn thường xem trên tivi, bày ghế tràn ra đường bên dưới tòa nhà cao tầng sang trọng. Tất nhiên nó và chị nhận được ngay ánh mắt có vẻ gì đó hơi khó chịu của anh chàng giữ xe, có vẻ anh ấy chưa quen với việc giữ xe cho một thằng nhox chạy dream cà tàng len lõi vào khu chỉ có những người có tiền và người nước ngoài mới tự tin tìm đến. Chị kéo nó vào ngồi trên chiếc ghế dành cho hai người, vui vẻ gọi cho mình một cốc ca cao bọt tuyết, nó vẫn như cũ, một caffe đá không đường trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô bạn phục vụ. Trong khi chờ món uống chị bắt nó lôi hai hộp KFC bày ra bàn, tự tay nó phải trút tương ra sẵn cho chị
- Nè ăn đi…sướng thấy sợ…có cần đút cho ăn luôn hông?
- Hihi đáng ghét!
Chị đánh nhẹ nó một cái nhưng rồi cũng chu cái miệng ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của nó…
- Nói chơi tưởng thiệt hả?
- Chứ sao! Ai kiu nhox nhiều chuyện chi…nhanh lên chị đói lắm rồi nè!
Nó lắc đầu nhìn nhìn quanh xem có ai để ý không rồi mới dám xé một miếng gà chấm tương đút cho chị, cảm giác cứ như đi ăn trộm ấy…hồi hộp đến nổi rớt cả tương xuống bàn…Cuối cùng cái trò đút ăn của nó với chị cũng bị nhỏ phụ vụ mang nước ra phát hiện, thiếu điều muốn độn thổ vì ánh mắt của nhỏ nhìn nó luôn, còn chị thì cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi vui vẻ cầm ly nước lên hút rột rột…Trời SG mùa giáng sinh có vẻ như chẳng ảnh hưởng gì đến chị cả, gió lua ngang se se đến nổi nó cũng nổi cả gay ốc vì lạnh nhưng chị thì không mặc dù đồ chị mặc vừa mỏng vừa ít vải. Nó và chị cứ ngồi như vậy giữa tiếng nhạc, tiếng xe, tiếng gió…chị ngồi dựa người vào nó, hai chân duỗi thẳng lên thành ghế dài hát vu vơ, thi thoảng hé miệng ra để nó đút đồ ăn, đút kem cho chị, thi thoảng nói vài câu đùa với nó rồi thôi. Chỉ có vậy mà ngồi gần như cả buổi tối ngoài đường, sức ăn của chị thật đáng nể hai hộp kem sạch trơn, KFC, poca chỉ còn lại vỏ không. Nó thì no căn cả bụng còn chị vẫn có thể hút sạch thêm một ly cacao bọt tuyết nửa. Bên chị, nó chẳng còn thời gian để nghĩ về những chuyện không vui khác, quên mất nghĩ về em, nghĩ về chuỗi ngày sắp tới. Nó bận rộn với việc chiều theo chị nữ hoàng, bận rộn lắng nghe những bài hát không rõ lời của chị, bận giữ cho nụ cười của chị mãi trên môi như nó đã luôn tự hứa với lòng từ cuộc nói chuyện với anh Phong lần trước....