- Lẹ lên đi nhox…nóng muốn chết nè!
Chị đứng vô tư trên xe vẫy vẫy nó. Bà cô này đúng chẳng thèm để ý là đang giữa đường giữa xá, nhảy như con nít mà còn nhảy vẫy trên đầu xe nửa chứ.
- Từ từ…bỏ người ta xách đồ một mình nhanh bằng mắt hả
- Hihi ráng chịu đi. Con trai phải ga-lăng biết chưa
Chị leo xuống kéo tay nhỏ Hân đẩy vào trong xe ghế trước còn nó thì chị kéo bắt ngồi hàng ghế sau.
- Giờ đi đâu Phương?
- Uhm để coi! Về nhà Phong ha
- Cũng được
Anh Phong cho xe chạy hướng về Q7, nó chưa qua nhà anh lần nào nhưng chắc anh cũng ở gần nhà chị thôi. Xe chạy được một đoạn nó lên tiếng
- Anh Phong ngừng xe cho em xuống đây được rồi?
- Sao vậy em
- Xuống đây chi nhox?
Nó mĩm cười. Hỏi là hỏi vậy chứ anh Phong cũng cho xe ngừng lại trên lề. Nó khoác balo, mở cửa xe không quên quay lại nói với chị:
- Nhox có việc! Chị với mọi người cứ về trước. Có gì gặp sau nha!
- Nhưng mà nhox đi đâu…sao tự nhiên..
- Không sao! Về đi!
Có thể lúc nào nó cũng nghe lời và không bao giờ làm trái lời chị. Nhưng đôi lúc khi có điều gì đó trong đôi mắt nó lúc này, nó nghĩ chị cũng không thể làm gì được ngoài chiều theo điều nó nói. Nó đóng cửa, khoác balo đứng nhìn quanh…Khoảng 2 phút thì một chiếc xe bus vừa đến, nó nhảy thẳng lên xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại phía sau, nơi xe anh Phong vẫn chưa kịp lăn bánh vì họ chưa kịp hiểu nó đang định làm gì.
Xe lăn bánh, nó quăng balo xuống băng ghế cuối trên xe, trả tiền vé rồi ngồi dựa mình vào cửa kính. Nó chẳng nhìn gì cả, chỉ là muốn ngồi và để mặc xe chở nó đi đâu nó không cần biết. Dòng người xuống rồi lên, chỉ riêng chỗ ngồi của nó là không thay đổi. Xe đến cuối trạm, nó đoán vậy vì không còn người khách nào trên xe ngoài nó, bác tài và anh soát vé.Nó là người xuống xe cuối cùng thì phải, bước xuống xe nhìn quanh, chẳng biết là chỗ nào, nhìn lên thành xe mới biết xe bus đã đưa nó ra đến tận Thủ Đức. Là trạm cuối trong khu vực làng đại học, lần đầu tiên nó ra đến đây nên cũng ngơ ngác và lạc lõng lắm. Vác balo chen vào dòng sinh viên vội vả đi trên đường để tránh cái nắng nóng SG buổi xế trưa, nó ghé một quán nước mua một ly caffe, hỏi đường ra quốc lộ rồi tiếp tục hành trình lang thang vô định. Ra đến quốc lộ cũng vừa kịp lúc có chuyến xe về trở lại trung tâm thành phố. Nó lên xe, cố chen xuống tìm chỗ ngồi băng cuối, vứt balo, im lặng nhìn ra bên ngoài khung cửa mặc cho xe chạy, mặc cho những tiếng cười đùa của đám sinh viên trước mặt, mặc kệ những dòng xe kẹt nối dài, mặc kệ mọi sự ồn ào xung quanh. Nó nhớ hôm đó trời trong xanh lắm, mây đẹp, nắng đẹp và cũng rất nhiều những chiếc xe sang trọng, bóng loáng vụt nhanh phía làn đường bên kia.
Xe về đến chợ Bến Thành. Nó xuống xe, vứt ly nhựa vào thùng rác rồi bước đi. Nó nhìn xung quanh những ngôi nhà cao tầng, nó dừng chân lại khi ngang một cửa hiệu sang trọng nào đó để nhìn vào bên trong, nó nhìn nó trong những khung cửa kính, rồi nhìn những hàng quán ven đường, thi thoảng mĩm cười kéo hai bàn tay ra khỏi túi quần để lau mồ hôi, sửa lại cái balo bị lệch. Lang thang hàng tiếng đồng hồ, nó mua thêm một ly caffe, quăng balo nhảy lên ngồi ở nơi cao nhất giữa hồ Con Rùa, nằm dài lên thành hồ nhắm mắt. Không phải ngủ, mà chỉ là nhắm mắt để tránh những ánh nắng chiều xuyên qua những tán cây cao, xung quanh xe cộ ồn ào, xung quanh tiếng trò chuyện cùa vài cặp tình nhân, vài nhóm bạn đùa giỡn hay tiếng mời mọc của hàng quán rong trên đường. SG vẫn nóng nhưng đã nghe những cơn gió hanh hao cuối năm lùa qua tán cây, lùa vào mái tóc nó như bàn tay ai đang vỗ về giấc ngủ. Tất nhiên họa có điên mới nằm ngủ ngon lành giữa SG thế này để người ta trộm balo, điện thoại, tiền bạc. Và đúng là nó điên nên nhắm mắt đi rất nhiều phút. Tỉnh dậy trời đã gần tối, ánh mặt trời đã gẩn khuất sau những dãy nhà cao tầng, tán cây….phố sắp lên đèn, chính xác là những chiếc xe dưới lòng đường đã lấp lánh ánh đèn vàng. Nó ngồi dậy, vẫn còn say xẩm mắt mày vì mệt, đưa tay tìm ly caffe…Suýt đứng tim…bàn tay ai đó cầm ly caffe đưa ra trước mặt nó…
- Nè! Uống đi! Điên hết biết!
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
Chương 134: Q.2 - Chương 19
Không khó để nhận ra nhỏ Hân đang ngồi kế bên tự lúc nào. Nó cầm ly caffe uống lấy một ngụm thật dài, hình như là ly mới, vẫn còn vài viên đá lạnh trong ly, kệ, chủ yếu là uống cho đã khát tỉnh ngủ chứ nhâm nhi thì để sau.
- Sao ở đây?
- Biết còn hỏi? Tự nhiên đi lung tung như tên điên vậy?
- Ờ thì cũng hơi điên
- Điên thì về nhà đi. Lại còn ngủ giữa đường giữa xá, có biết nằm đây ngủ nguy hiểm lắm không. Rủi té xuống dưới rồi sao. Lớn rồi mà hổng suy nghĩ gì hết vậy hả. Làm người khác lo không à!
- Thôi…xin lỗi mà..
- Xin lỗi gì mà xin lỗi. Biết người khác…
- Nhưng sao Hân lại lo cho M như vậy?
Nó cắt ngang lời nhỏ, đưa ánh mắt lạnh lùng đặc trưng của mình nhìn xoáy vào nhỏ Hân. Chỉ là bây giờ nhớ lại nó mới biết nhìn như vậy là dò xét thái độ của Hân thôi còn ngay lúc ấy nó cũng không nghĩ sẽ cố ý dò xét tình cảm của Hân đối với nó. Hân bối rối lảng tránh ánh mắt của nó:
- Thì…ừ thì tại mình là bạn…
- Uhm…nhưng lúc trước ghét M nhất mà?
- …Thì…vẫn…vẫn ghét…nhưng
- ???
Nó vẫn nhìn, nhỏ Hân cuối mặt nhìn xuống dưới, đôi tay bấm vào nhau
- Trước…trước lúc đi Thy nó…nó có nhờ Hân để ý tới M
Nó đỡ mặt nhỏ nhìn quay qua nhìn vào nó
- Thật hả? Thy nói vậy thật hả
- Uhm
Hân kéo tay nó ra, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Có thể ngày thường dữ dằn với nó nhưng lúc này Hân cứ như con mèo con vừa bị bắt gặp ăn trộm cá khô vậy, bối rối và đáng yêu.
- Thy còn nói gì nửa không?
- Nó…nó nói Hân…chăm sóc M thay…thay nó…M…Hân..
- Vậy à…
Nó đứng dậy, đưa mắt nhìn lên tán cây, nơi bầu trời vừa chập tối.
- Cảm ơn vì đã lo lắng. Nhưng M…đâu phải con nít!
Nó bật cười…(chua xót nhỉ…ai mà cần em lo chứ…a không lo được cho em thì thôi, ai cần em tìm người khác lo lắng cho anh hả?). Nhỏ Hân vội đứng dậy, tay nhỏ bấm lấy vai nó run run…
- M…M đừng hiểu lầm. Hổng phải ý đó…Hân chỉ nói…
Giờ ngồi nhớ lại nó mới biết thái độ lúc ấy của Hân là vì sao chứ ngay lúc đó nó cũng không hiểu và không để ý gì cả, chỉ hiểu đơn giản là em gửi nó cho Hân mà thôi. Nó mĩm cười khoác balo, kéo tay Hân đi
- Thôi! Đói rồi. Mình đi ăn nha
- Nhưng mà đi đâu…M…ý Hân là…
- Ừ biết rồi…giờ đi ăn…M đâu có giận Hân đâu mà lo.
Nó kéo tay Hân đi, giờ nhỏ chỉ im lặng đi theo nó một cách ngoan ngoãn, không nói gì nửa. Nó kéo nhỏ rảo bước trên đường Phạm Ngọc Thạch, rồi vòng thẳng vào Diamond plaza, không phải mua sắm mà nó biết phía trên plaza có một cửa hàng KFC. Bước vào KFC, nó gật đầu chào nhân viên rồi chọn món
- Nè! Hân ăn gì? Gọi đi?
- Ừ ừ…mà M…
- Sao?
- Tay nè
Nó nhìn xuống tay, thì ra nảy giờ nó quên mất đang nắm tay nhỏ chưa thả ra. Vậy mà hổng chịu nói cứ để yên cho nó nắm rồi giờ ra vẻ bối rối nửa chứ, chắc đi lâu ngoài đường nên đổi tính tình hay sao nhỉ?
- À…quên! Hân gọi đi!
Nhỏ im lặng chỉ tay vào món ăn, mặt hơi ửng đỏ. Trả tiền, nhận đồ ăn xong, nó chào nhân viên rồi rinh đồ ăn đi tìm chỗ ngồi. Giờ này tầm chiều tối nhưng quán khá vắng, chỉ loe hoe vài người, nó bước đến chỗ ngồi sát cửa kính có thể nhìn ra phía ngoài nhà thờ. Nhỏ Hân vẫn tò tò đi sau lưng nó ngập ngừng. Nó mĩm cười đứng dậy để tay lên vài đẩy nhỏ ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay rờ trán nhỏ.
- Nè sao hổng ngồi? Nay sao vậy, có sao hông?...bộ Hân mệt hả?
- Uhm..hổng hổng sao. M về chỗ ngồi ăn đi
- Ừ!...
Nó xoay qua ngồi ghế đối diện nhỏ, bụng vẫn thắc mắc. “ nay sao vậy nhỉ, bộ sợ mình giận hay đổi tính bất tử???”
- Ăn đi. Đói quá! À quên…chờ chút M đi lấy tương cho!
Nó cầm hai chén nhỏ chạy đi rót một chén tương ớt và một chén tương cà rồi vui vẻ ngồi xuống chỗ cũ
- Xong! Ăn đi…chà gà thơm thiệt…đi cả ngày đói méo bụng luôn. Ăn đi Hân.
- Uhm uhm Hân biết rùi.
Nó vô tư ăn gà bằng tay một cách ngon lành. Thơ thẩn cả buổi trời, tô hủ tiếu ăn ở trạm dừng chân chắc bay theo mồ hôi hết rồi hổng chừng. Nhỏ Hân dường như cũng lấy lại bình tĩnh nên lấy lại được phong độ thường ngày. Nhỏ đánh tay nó một cái:
- Ăn từ từ. Lớn gì ăn uống như con nít vậy hả. Sao hổng ăn bằng dao nĩa
- Thôi! Ăn vậy thoải mái hơn
- Mà có rửa tay chưa đó?
- Ờ ờ nảy có lau tay rồi
- Trời ơi! Ở dơ vừa vừa thôi nha.
- He he..ăn đi la hoài
- La rồi có ăn thua gì mấy người đâu. Điên hết chỗ nói!
- Hehe
Nó cười nhăn răng uống ực một hơi pepsi cho đã khát rồi tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc nó làm sạch hai miếng gà to đùng với đống khoai tây chiên, thấy vậy nhỏ Hân cầm một cánh gà đưa sang cho nó
- Nè! Ăn phụ Hân đi. Làm như chết đói hồi khuya giờ ăn gì thấy sợ
- Sao la còn đưa gà cho người ta chi?
- Thì ăn hổng hết. Ăn dùm đi bỏ tiếc tiền
- Ờ ờ
Nó gật đầu ra vẻ hiểu, cũng đúng, lâu lâu mới đi ăn KFC, tiền nhiều nên không được bỏ phí. Kệ nhỏ là con gái ăn mấy món này nhiều chắc sợ mập đây, ốm yếu như nó đành hy sinh thôi. Làm sạch cái cánh gà khá to nhai luôn xương tủy nó mới ngả người ra ghế thở…bụng no căng…hưởng thụ máy lạnh. Nhỏ Hân cũng vừa ăn xong, miếng gà của nhỏ vẫn còn đầy đủ xương, nhìn sang dĩa nó thì xương xẩu nằm ngổn ngang lung tung trên dĩa. Nhỏ cầm khăn giấy chồm qua đánh tay nó một cái
- Nè! Ăn xong làm ơn lau tay lau miệng dùm đi. Dơ ghế người ta hết bây giờ
- Ừ ừ! Quên! Hehe
Nó vui vẻ lau tay rồi ngồi im nhìn về phía cửa sổ nhâm nhi ly pepsi, nhỏ Hân đứng dậy dọn dẹp rồi đặt khay qua bàn bên cạnh để nhân viên dọn đi, nhỏ cũng ôm ly pepsi trong tay ngồi nhìn nó....