Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 3

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 6811
Câu chuyện thứ 21:
Guess in our house


Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!… hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.

Câu chuyện thứ 22:
Không một tiếng cười


Tôi thực sự phải kể điều này ra. Tôi không thể tiếp tục sống với những kí ức đêm ấy thêm được nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy cái chết trong mắt cô ấy, và sự hiểm độc trong đôi mắt của nó. Tôi vừa mới chuyển tới Scotland với vợ chưa cưới của mình chưa được bao lâu. Chúng tôi chuyển tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc tên là Elgin được khoảng 2 tuần. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tôi và vợ chưa cưới đã nghỉ rằng mình có thể cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc mãi mãi ở nơi đây. Bây giờ tôi đã thấy mình nhầm lẫn như thế nào!.

Đến tuần thứ ba, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra từ một đêm có thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Vợ chưa cưới của tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ vào lúc 4 giờ sáng, đó là một thời điểm bất thường. Cô ấy tỉnh dậy, lóa mắt bởi ánh sáng từ chiếc điện thoại và trả lời “A lô” với một giọng ngái ngủ. Sau đó là liên tục những tiếng “A lô” liên tục và cô ấy dập máy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét rất mờ nhạt trong ống nghe điện thoại. Chưa xong, cô ấy còn tắt máy để khỏi phải nhận thêm bất cứ một cuộc gọi nào nữa.

5 phút sau cuộc gọi của cô ấy thì lại đến lượt tôi. Lần này chỉ là sự tĩnh lặng với một vài tiếng cười. Tôi lập tức trở nên bực bội với trò chơi với vẩn mà ai đó đang bày ra với chúng tôi. Tôi chửi rủa và bảo họ đừng có gọi điện nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh lớn ở phía cửa trước phá tan sự im lặng. Cả hai chúng tôi bật dậy. Cô ấy gục đầu vào ngực tôi và sợ hãi khóc lóc. Tôi trấn an cô ấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhổm dậy, bảo cô ấy ở yên đó, mặc áo khoác, vớ lấy cây gậy và đi ra ngoài. Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ về phái cánh cửa ra vào và tìm thấy một tin nhắn. Tin nhắn là “Ngươi không nên để cô ta lại một mình”!

Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy một tiếng thét từ tầng trên vọng xuống. Tôi vội vàng chạy lên tầng trên và đóng băng ngay trước cửa ra vào. Đứng đó là vợ tôi, máu chảy từ cổ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nức nở cầu xin tôi cứu giúp. Và còn có thứ đó đứng sau lưng cô ấy. Cái thứ chết tiệt ấy đã hủy hoại cuộc đời khốn khổ của tôi. Nó là một sinh vật cao lớn, khỏa thân và mang hình dáng của một con người. Nó hoàn toàn không có lông hay tóc và rất gầy, đến mức tôi gần như có thể thấy được xương của nó. Mặt của nó là thứ khinh khủng nhất tôi đã từng nhìn thấy trong đời. Nó có một cái miệng cười vô cùng rộng, kéo dài từ tai bên này sang tận tai bên kia, và đôi mắt nó thì đỏ rực màu máu, với một con mắt thì nhỏ hơn hẳn so với con mắt còn lại.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Tôi thấy mình hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bị đóng băng, thậm chí còn không thể nói. Tôi không thể diễn tả được mình đã sợ hãi đến mức nào. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là bật khóc. Sinh vật đó chầm chậm bò về phía tôi, với vợ chưa cưới của tôi nằm trong móng vuốt của nó. Khuôn mặt của nó cúi xuống và nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Bất chợt, nó hét lên, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng nó chỉ là sự im lặng. Tôi vô cùng sợ hãi. Nó vọt qua cửa sổ và đem theo cô ấy. Ngay sau khi nó ra khỏi nhà tôi ngã vật xuống nền nhà. Tôi nhảy ra ngoài, những mong có thể thấy được cô ấy cùng với nó, những vô ích.

Hai ngày sau, tôi trở nên hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi tìm hiểu từ tất cả những người tôi quen biết xem có ai biết thứ đó là gì không. Tôi đã cho đăng thông báo tìm người mất tích ở đồn cảnh sát địa phương, nơi mà người ta có thể tìm được những người đã biến mất. Không một ai biết về thứ mà tôi đã nhìn thấy. Một tháng trôi qua và mọi chuyện vẫn không tiến triển. Tôi không thể làm việc, tôi ngủ vô cùng ít. Tôi không thiết sống nữa. Tôi lấy một lưỡi dao lam cứa vào cổ tay mình. Nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên tay, tôi cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ cũng chảy theo dòng máu đó. Tôi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt, và nó ở đó, cười như lúc trước. Máu chảy ra từ đôi mắt nó cũng như chảy từ cổ vợ tôi khi hắn cắt đầu cô ấy khỏi cơ thể. Một lần nữa, nó lại hét lên một cách yên lặng và tôi ngã vật xuống sàn nhà.

Tôi thấy mình trở nên yếu dần khi cổ tay tôi chảy máu. Tôi thấy sợ việc nhìn vào gương, nhưng tôi cảm thấy mình phải làm thế. Tôi từ từ đứng dậy và trong gương, nó cũng làm thế. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nơi lẽ ra là đôi mắt của tôi, nơi lẽ ra là cơ thể của tôi. Tôi chầm chậm nâng tay mình lên và trong gương, nó cũng làm thế. Nhưng trong tay nó là đầu vợ chưa cưới của tôi. Khi tôi nhìn vào bàn tay phải của mình, đầu cô ấy cũng ở đó. Tôi đang cầm đầu của vợ mình! Tôi hét lên và buông đầu cô ấy ra, nhưng mọi thứ phát ra từ cổ họng tôi chỉ là sự tĩnh lặng. Khi máu túa ra từ vết cắt trở nên nhiều và đen hơn, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần đi. Chắc chắn tôi không phải kẻ đã giết cô ấy, chắc chắn không phải là tôi. Tôi gục xuống, bất tỉnh.

Tôi tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, nửa tỉnh nửa mơ với cái cổ tay được băng bó. Khi tôi tỉnh dậy, hai viên cảnh sát bước vào phòng và nói họ có vài câu hỏi cho tôi. Họ bảo với tôi rằng đầu của vợ tôi đã được tìm thấy trong nhà, và tôi sẽ không được phép đi đâu trong một thời gian. Bọn họ bảo tôi nghỉ ngơi và rằng họ sẽ quay lại. Khi sắp ra khỏi phòng, một người bỗng quay lại và nói với tôi: “Ồ, còn một điều nữa”. Ông ta cười, miệng mở rộng đến tận mang tai và tràn ngập căn phòng là sự im lặng.
Nguồn: Voz


Câu chuyện thứ 23:
Trò chơi tra tấn


Liệu bạn có muốn làm thế này với bạn bè và em họ mình không? Sau đây là nội dung của một cuốn nhật ký có trong một ngôi nhà ở E Harvy Ave, Fort Worth, Texas vào ngày 5/12/2010. Sai sót về ngữ pháp và từ là không thể tránh khỏi, vì chúng tôi đã copy y hệt từng câu từng chữ trong cuốn nhật ký. (Vậy nên bạn nào thấy câu cú lủng củng đừng trách mình nhá)

Ngày 8 tháng 9, 2009, David

Hôm nay, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Tôi thấy rất không vui và chán nản vì máy tính chưa được nối dây và nó đứng thứ #1 trong danh sách thứ hay nhất đối với tôi. Tôi bắt đầu vòng quay thường lệ mỗi ngày của tôi trừ việc chơi máy tính.
Thức dậy, oằn oại trên giường khoảng nửa tiếng, ăn sáng, xem TV, ăn trưa, lại xem TV, ăn tối, đi ngủ. Nếu máy tính đã được nối dây, tất cả những phần “xem TV” sẽ là chơi flash game. Thế nên cả ngày hôm nay chán kinh khủng.

Ngày 10 tháng 9, 2009, Vẫn là David

Hôm nay, bố tôi cuối cùng cũng nối dây máy. Tôi tìm được rất nhều flash game, nhưng có một trò hay hơn bất cứ trò nào tôi tìm thấy. Trò Chơi Tra Tấn. Đó là một trò chơi để giải tỏa stress với một con búp bê giẻ rách không cử động mà bạn có thể làm mọi việc khủng khiếp với nó. Vũ khí của bạn để tra tấn con búp bê là bàn tay dùng để kéo tay chân nó rời ra, dây thừng, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng săn, một lưỡi cưa và còn nhiều nữa. Một vài thứ có thể dùng với nó để nó đau đớn tột cùng như một cơn đau nửa đầu, ví dụ như là lột da toàn bộ cái đầu hắn mà không làm chết nó. Trò chơi này làm những trò chơi thường lệ của tôi vui hơn nhiều

Ngày 11 tháng 9, 2009

Hôm nay, tôi bắt đầu đi học ở ngôi trường mới của tôi. Tôi phải học toán nhiều hơn bất cứ môn nào, tệ thật vì nó là môn tôi ghét nhất. Nhưng tôi có một người bạn mới. Tên cậu ấy là Eric. Tôi kể cho cậu ấy khá nhiều về những flash game tôi tìm thấy, mặc dù tôi chủ yếu nói về Trò Chơi Tra Tấn. Và cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú nhất với trò chơi đó, giống như tôi....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


XtGem Forum catalog