Polly po-cket
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 3

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 6464

Cậu ấy bảo cậu sẽ chơi nó ngay khi từ trường về. Tôi khi đó đã nghĩ về vài thứ kì lạ về trò chơi đó, như là “Nếu những người trong trò chơi là những linh hồn đã xuống địa ngục và sẽ bị tra tấn trong trò chơi đó mãi mãi? Mình chắc nó chỉ là flash game thôi.”

Ngày 13 tháng 9, 2009

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của bạn tôi Eric nói thế này: “Hôm qua, khi tớ ở trường, em họ của tớ John không ở trong bất cứ lớp nào nó tham gia. Tớ nghĩ là do nó trốn học thôi, nhưng khi tớ về nhà và chơi Trò Chơi Tra Tấn có 4 thứ rất khó để nhận ra điểm khác biệt trong người cậu tra tấn trong trò chơi. Người đó không có gì giống nó, nhưng 4 điểm khác biệt lại khá giống với John. Tớ hơi sợ. Cậu đến nhà tớ vài tiếng được không?"

Tôi còn sợ hơi cả cái “hơi sợ” của cậu ấy sau khi đọc tin nhắn. Có khi giả thuyết của tôi đúng thật…

Ngày 1 tháng 10, 2009

Rất xin lỗi vì tôi đã không viết gì trong 17 ngày, tôi đã rất sợ vì cái gì đó. Tôi đã tới nhà Eric và cậu ấy chẳng thể tìm được ở đâu. Ba mẹ cậu ấy khóc rất to. Tôi hỏi họ chuyện gì vậy, và mẹ Eric nói, “Con trai tôi…nó…*hức*…tự treo cổ mình.”

Sau khi tôi về nhà, tôi nhận ra một thứ. Khuôn mặt bình thường của người đàn ông trong Trò Chơi Tra Tấn đã bị thay thế bởi mặt của Eric, với hàng nước mắt chảy dài

Cuốn nhật ký còn có một phần khác, nhưng nó vấy máu tới nỗi không đọc được. Có vẻ như nguyên nhân là một khẩu súng ngắn.

Với những bạn có máu S và đang muốn S ai đó, cứ tự nhiên mà chơi. Nhưng bị trừng phạt thì mình không chịu trách nhiệm.
Nguồn: Voz


Câu chuyện thứ 24: MikuMikuDance.exe
Xin chào. Hầu hết những người đọc cái này có thể không biết tôi đâu. Tôi đang viết về một trong những trải nghiệm ghê rợn nhất đời tôi

Vào 8 giờ trong một buổi sáng Chủ Nhật bình thường, tôi bị đánh thức rất sớm vì những tiếng ồn mà những người công nhân gây ra ở gần nhà. Con cún của tôi, Bonnie, lúc đó đang sủa vì tiếng ồn, một tiếng ồn khác, và đánh thức mẹ tôi. Tôi vào phòng mẹ, mặc dù có hơi sợ vì tiếng ồn kì lạ đó. Chúng tôi xuống nhà và mẹ tôi tắt chuông báo thức đi. Rồi tôi lại sà vào cái laptop như mọi buổi sáng. Có lẽ tôi bị nghiện nó rồi. Vài ngày trước, tôi tải về một chương trình Vocaloid, MikuMikuDance. Rồi tôi cũng nghiện nó luôn. Gần đây tôi cũng tải cả model Gakupo Kamui và Luka về vì những Vocaloid này không đi theo chương trình đầy đủ.

Tôi bắt đầu sử dụng nó. MMD đầu tiên của tôi là Inko Lati.avi. Về cơ bản thì nó chỉ là model KAITO của tôi được sửa lại gọi là Inko, cùng với model Latios và Latias. Inko cốc đầu Latios, chỉ thế thôi. Tôi không hay dùng những model đi cùng với chương trình, mặc dù tôi dùng Gakupo Kamui khá nhiều nhưng hiếm khi dùng Luka. Đó là lúc phần ghê rợn nhất bắt đầu.

Tôi đang sử dụng thì bỗng dưng Miku Hatsune xuất hiện, mặc dù tôi không chọn model Miku mà chọn Gakupo Kamui. Tôi xóa nó đi và sử dụng lại, cũng với Gakupo Kamui, và model Kamui xuất hiện lại trên màn hình. Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Hôm sau, tôi lại dùng MMD. Ngạc nhiên thay, khi bật lên, tôi chỉ thấy Luka trên một nền đen, với vẻ mặt giận dữ và không có đồng tử. Một cánh tay méo mó rất kỳ cục, còn cánh tay kia để sau lưng. Tôi hoảng hốt. Tưởng rằng mình lại gặp ảo giác, nhưng không phải. Đây là thật

Ngày hôm sau, tôi bật MMD để kiểm tra lần nữa. Nó thực sự làm tôi sốc. Luka không hề đi đâu, vẫn ở nguyên đó, với cái vẻ ghê rợn đó. Cạnh cô là KAITO. Model KAITO cũng không có đồng tử, với cái nhìn giận dữ cũng tương tự. Hình ảnh của KAITO thậm chí còn méo mó hơn, cổ vẹo sang bên trái, hai tay để sau lưng, nhìn như thây ma. Màn hình thì ngày càng méo mó và mờ mịt

Buổi sáng tiếp theo, tôi lại bật MMD lên, chắc mẩm rằng Luka và KAITO vẫn ở đó, nhưng lần này, Len Kagamine lại xuất hiện, đứng cạnh KAITO. Không đồng tử, nhìn xoáy vào tôi giận dữ như các Vocaloid kia. Và cười, một nụ cười mỉm ma quái. Tay trái để sau lưng, tay phải giơ cao cứ như đang chuẩn bị high-five với ai đó.

Tôi sẽ đẩy nhanh câu chuyện hơn một chút...

Một vài ngày sau, hầu hết những Vocaloid chính trong MMD đều đã xuất hiện trên màn hình đen, méo mó và ghê rợn. Không đồng tử. Model duy nhất còn thiếu là... Miku Hatsune. Có một khoảng trống ở giữa, và tôi đoán Miku Hatsune sẽ xuất hiện ở đó bất cứ lúc nào. Nhưng không sao, tôi đã sẵn sàng

Tôi vẫn đợi. Trong 10 phút. Rồi bỗng nhiên... Miku Hatsune đột nhiên xuất hiện. Nói một cách từ tốn.



"Cậu sẽ chơi với chúng tôi chứ?" (Will you play with us? )




Nguồn: VNS


Câu chuyện thứ 25:
Psychosis (Bệnh tâm thần)

Chủ Nhật,

Tôi không biết vì sao tôi lại viết những dòng chữ này trên giấy thay vì trên chiếc máy tính quen thuộc. Tôi nghĩ rằng tôi vừa nhận ra một vài điều gì đó kỳ quặc. Không phải tôi không tin tưởng vào chiếc máy tính của tôi… chỉ là…tôi cần sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Tôi cần ghi lại tất cả những điều này vào đâu đó khách quan, một nơi mà tôi có thể chắc chắn chúng sẽ không bị xóa hay biến mất… hoặc bị thay đổi… mặc dù chưa hẳn là nó đã từng xảy đến với tôi. Chỉ là…tất cả mọi thứ đều không rõ ràng, và những ký ức mơ hồ như đang chứa đựng một điều gì đó kỳ lạ.

Tôi bắt đầu cảm thấy chật chội trong cái căn hộ nhỏ bé này. Có thể đó chính là vấn đề. Tôi chỉ phải đi tìm và chọn mua một căn hộ có giá bèo nhất, lẻ loi trong một căn hầm. Chẳng có mấy cánh cửa sổ khiến cho khái niệm ngày và đêm chẳng bao giờ rõ ràng đối với cái không gian này. Tôi chưa ra ngoài mấy hôm nay chỉ vì phải vật lột với đống dự án về lập trình khó chịu này. Tôi cảm thấy thực sự muốn kết thúc nó, càng nhanh càng tốt. Ngồi hàng giờ liền và nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính có thể khiến bất cứ ai cảm thấy không bình thường, tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.

Tôi không chắc từ khi nào thì tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó kỳ lạ. Tôi còn không thể xác định đó là gì. Có lẽ là do tôi đã không nói chuyện với ai trong một thời gian. Ít nhất thì đó cũng là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Những người mà tôi thường nói chuyện qua mạng mỗi khi công việc nhàn rỗi đều không hay đăng nhập cho lắm. Và hiển nhiên những tin nhắn của tôi đều vẫn chưa được trả lời. E-mail gần đây nhất mà tôi nhận được là từ một người bạn rằng cậu ta sẽ đến gặp tôi sau khi từ cửa hàng về, và nó đến từ ngày hôm qua. Tôi định gọi cậu ta bằng chiếc di động của mình, nhưng bạn biết đấy, song điện thoại dưới đây tồi tệ khủng khiếp. Phải, đó chính là vấn đề. Tôi thực sự cần nói chuyện với ai đó, và tôi quyết định bước ra ngoài đường.

-

Nhưng mọi việc diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Trong một chốc, tôi bỗng có một chút cảm giác sợ hãi kỳ cục. Tôi nhìn vào trong gương trước khi bước ra ngoài, hừm tôi đã không cạo bộ râu rậm rạp này hai ngày nay rồi. Tôi nghĩ lại, dù sao tôi ra ngoài cũng chỉ để gọi một cuộc điện thoại. Vì vậy tôi chẳng buồn thay áo. Có vẻ như đã đến giờ mọi người dùng bữa trưa rồi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp ít nhất một người quen khi ra ngoài đường. Nhưng điều đó đã không xảy ra, tôi ước gì nó đã xảy ra.

Khi bước ra ngoài, tôi mở cánh cửa để đi lên căn hộ nhỏ bé của mình một cách chậm rãi. Một cảm giác lo sợ bằng cách nào đó xuất hiện trong tôi, vì một lí do tôi không lí giải nổi. Tôi cho rằng nó được sinh ra từ việc tôi đã không nói chuyện với ai ngoài bản thân trong hai ngày nay. Tôi nhìn vào cái hành lang xám xịt, bởi dù sao nó cũng là một đường hầm tối thui. Ở cuối đường hầm là một cánh cửa kim loại dẫn đến căn phòng có lò sưởi của ngôi nhà. Nó bị khóa, đương nhiên rồi. Hai cái máy bán Soda tự động to đùng đứng ngay đó, tôi đã từng mua một lon vào cái ngày đầu tiên chuyển đến đây, và nó hết hạn từ tận 2 năm trước. Tôi chắc rằng chẳng ai biết mấy cái máy này đang nằm ở đây, hoặc bà chủ nhà cũng chẳng thèm quan tâm tới chúng.

Tôi khép cửa thật nhẹ nhàng, và bước lên cầu thang dẫn đến một căn phòng khác của căn nhà một cách cẩn thận nhất để không gây ra tiếng động. Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, nhưng nó vẫn thoải mái hơn là đi qua những chiếc máy Sode bốc những mùi khó ngửi kia. Tôi bước hết cầu thang và mở cánh cửa để bước vào căn phòng khách của căn hộ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thực sự bất ngờ: chắc chắn đây không phải giờ ăn trưa. Thành phố u ám với các con đường tối đen, các cây đèn giao thông đều chuyển màu vàng tại các ngã tư. Trên bầu trời, dày đặc những đám mấy u ám màu tím đen, lơ lửng phía trên thành phố. Tất cả đều bất động, chỉ trừ những cành cây khẽ đung đưa theo gió. Tôi hơi run rẩy, mặc dù tôi không thấy lạnh. Chắc là tại những cơn gió tràn vào từ bên ngoài. Tôi lắng nghe tiếng gió qua cánh cửa kim loại to lớn, và chắc chắn rằng đó là tiếng gió đặc biệt của buổi đêm, hiu quạnh và lạnh lẽo.

Tôi quyết định không đi ra khỏi nhà nữa.

Thay vào đó, tôi bước lại gần cửa sổ và lôi chiếc điện thoại di động ra, sóng điện thoại đầy vạch. Tuyệt. Cuối cùng cũng đến lúc tôi được nghe giọng nói của một ai đó rồi, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đó thực sự là một điều kỳ lạ, sợ hãi chẳng bởi thứ gì. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân mình. Tôi bấm số người bạn thân thiết nhất – Amy, và áp lên tai. Nó kêu lên một tiếng… nhưng liền im bặt. Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn giữ máy, sự im lặng kéo dài đến khoảng 20 giây thì tôi dập máy. Tôi cau mày, nhìn lại cột sóng, vẫn đầy vạch. Tôi định gọi lại một lần nữa, bỗng chiếc điện thoại của tôi kêu lên, tôi áp lên tai và nghe.

‘’Hello?’’ Tôi nói, cảm thấy một cú sốc nhỏ khi được nghe một giọng nói, mặc dù là giọng nói của chính mình. Suốt hai ngày này tôi phải chịu tra tấn với những tiếng vo vo khó chịu từ chiếc máy tính và cả những chiếc máy bán Soda ở cuối đường hầm. Không có ai trả lời, nhưng lát sau, một giọng nói vang lên:

‘’Hey’’ Giọng nói của đàn ông, có vẻ như là một sinh viên: ‘’Ai đó?’’

‘’John’’ Tôi trả lời, hơi bối rối.

‘’Oh, xin lỗi. Anh nhầm số rồi’’ và anh ta dập máy.

Tôi từ từ hạ chiếc máy xuống và dựa lưng vào bờ tường. Thật kỳ lạ. Tôi nhìn lại vào danh sách cuộc gọi đến, nhưng đó làm một số máy lạ. Trước khi tôi kịp có thời gian cho nó thì điện thoại lại reo lên khiến tôi giật mình. Tôi nhìn vào số điện thoại gọi đến, lại một số máy lạ khác. Tôi áp điện thoại lên tai, im lặng và chờ tiếng nói từ đầu bên kia. Một giọng nói quen thuộc vang lên.

‘’John?’’ giọng nói của Amy

Tôi thở phào nhẹ nhõm

‘’Hey, là cậu’’ tôi trả lời.

‘’Có thể là ai khác cơ chứ?’’ cô ấy trả lời ‘’Oh, số máy. Mình đang tham dự một bữa tiệc tại phố Seventh, và chiếc di động của mình vừa mới hết pin ngay lúc cậu gọi. Đây là điện thoại của một người khác.’’

‘’Oh, được rồi’’ tôi nói,

‘’Cậu đang ở đâu vậy?’’ Amy hỏi

Tôi nhìn vào cánh cửa kim loại cùng bức tường xám xịt

‘’Tại căn hộ của tớ’’ tôi thở dài ‘’Tớ cảm thấy như bị giam cầm, và tớ nghĩ mình nhận ra điều đó hơi muộn’’...

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem