‘’Cậu nên đến đây’’ Cô ấy cười
‘’À không, mình không nghĩ ở qua đêm tại một nơi lạ là một ý hay’’ Tôi nói và nhìn qua cửa sổ, gió hiu quạnh thổi ngoài con phố làm tôi cảm thấy sợ sệt. ‘’Tớ nghĩ sẽ tiếp tục công việc hoặc lên giường đi ngủ’’
‘’Thật vớ vẩn’’ Cô ấy trả lời ‘’Tớ sẽ đến đón cậu. Căn hộ của cậu ở gần phố Seventh phải không?’’
‘’Cậu đã uống bao nhiều li vậy?’’ Tôi ngạc nhiên hỏi ‘’Cậu biết rõ nơi tớ sống mà’’
‘’Oh, đương nhiên’’ Cô ấy đột ngột nói ‘’Tớ nghĩ tớ không thể tới đó nếu đi bộ phải không?’’
‘’Cậu có thể nếu cậu có nửa giờ đồng hồ ‘’ Tôi nói.
‘’Phải’’ Cô ấy nói ‘’OK, mình đang có việc, chúc may mắn với công việc của cậu!’’
Tôi hạ điện thoại. 2 cuộc gọi từ 2 số máy lạ cùng với đường phố lạnh lẽo với những cơn gió leo lắt trong một buổi tối im ắng. Có lẽ do đã xem quá nhiều phim kinh dị mà tôi mới có cảm giác bất an này, cảm giác một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi quá cánh cửa sổ kia, chỉ chực để vồ lấy những nạn nhân đang chẳng biết gì khi ở một mình. Tôi biết sợ hãi là không hợp lí, nhưng với cái không gian trống vắng chẳng có ai xung quanh này… tôi liền lao xuống cầu thang, chạy xuống phòng của tôi và khóa cửa lại cho tới khi mọi thứ trở lại im lặng. Như tôi đã nói, tôi có cảm giác sợ hãi vì một thứ gì đó không rõ ràng, và bây giờ thì sự sợ hãi đó đã bắt đầu phai mờ đi rồi. Viết lại những thứ này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều – nó khiến tôi nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Tôi lọc hết những suy nghĩ tiêu cực và nỗi sợ hãi ra ngoài, để chỉ còn lại sự lạnh lẽo và thực tế. Bây giờ là rất muộn rồi, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, và điện thoại của Amy thì hết pin, vì vậy cô ấy phải gọi bằng máy khác. Ngoài ra không còn điều gì khó hiểu khác đang diễn ra nữa.
Khoan, vẫn còn, có một điều gì đó không bình thường trong cuộc đối thoại đó. Tôi biết cô ấy đã uống rượu, hoặc chí ít là tôi nghĩ rằng cô ấy đã uống vài li? Khoan. Chính nó. Đúng vậy. Điều đó. Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó, tôi sẽ ghi lại điều này vào trang giấy. Amy nói cô ấy đang tham gia một bữa tiệc, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì ngoài sự im lặng qua điện thoại. Chắc chắn rồi, điều đó chẳng giải thích được điều gì nếu cô ấy ra ngoài và thực hiện cuộc gọi. Không… Điều đó cũng chẳng thể xảy ra, bởi vì… tôi chẳng nghe thấy tiếng gió nào cả.
Thứ Hai,
Tôi quên mất không viết nốt trang giấy đang dang dở đêm qua. Tôi không biết tôi mong nhìn thấy điều gì khi muốn chạy lên trên tầng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy vô lí. Sự sợ hãi đêm qua có vẻ mơ hồ và khó tin. Tôi không thể chờ hơn được nữa, tôi muốn đi ra ngoài và thưởng thức ánh nắng mặt trời ngay. Tôi sẽ kiểm tra E-mail, cạo râu, tắm rửa và ra khỏi đây! Khoan đã… tôi nghĩ tôi nghe thấy một thứ gì đó.
-
Tiếng sấm. Cái viễn cảnh ánh nắng mặt trời cùng làn không khí trong lành đã không diễn ra. Tôi quyết định chạy lên nhà và… thất vọng. Qua cửa sổ là một màn mưa như trút nước kêu lộp độp từng tiếng khi chạm vào cửa kính. Chỉ có một tia sáng nhỏ leo lắt chiếu qua khung cửa, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết bên ngoài đã là ban ngày, mặc dù nó hơi u ám và ẩm ướt. Tôi cố gắng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi một ánh chớp chiếu sáng màn mưa tăm tối này. Thất vọng, tôi quay lại, nhưng tôi không muốn quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm. Thay vào đó, tôi bước lên cầu thang đầu tiên dẫn lên tầng 2, và bước tiếp lên tầng 3, tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi nhìn qua cửa kính trên tường khi đang bước các bậc thang, tuy nhiên chúng được làm khá chắc và mờ nên chẳng thể nhìn thấy gì qua cơn mưa nặng hạt này.
Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị. Ngay lập tức tôi chạy xuống tầng hầm của mình và kéo cái Webcam cạn cái máy bán Soda và có thể nhìn qua cửa sổ từ đó. Sau đó tôi lại lao thằng vào tầng hầm và thích thú nhìn qua màn hình máy tính tại đó. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là cơn mưa và bầu trời u ám, tôi cứ nghĩ nếu nhìn qua Camera thì sẽ có cảm giác khác, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Ô kìa! Có người vừa Online!
Tôi liền lôi từ trong tủ ra một chiếc Webcam đã cũ để có thể chat với người bạn kia. Tôi không thể giải thích cho anh ta vì sao tôi muốn một cuộc Video chat, chỉ biết tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được nhìn thấy mặt của ai đó. Cậu ta không thể nói chuyện được lâu, và thực sự thì chúng tôi cũng chẳng nói được điều gì có nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác sợ hãi kỳ lạ của tôi chợt biến mất. Tôi đã cảm thấy tốt hơn chỉ cho đến khi tôi nhận ra một điều gì đó… bất thường… về cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi biết tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ nhưng… những câu nói của cậu ấy hơi mập mờ và không rõ ràng. Tôi không nhớ cậu ta đã nói một điều gì đó đặc biệt như là… một cái tên, hoặc một nơi nào đó, hoặc một sự kiện…đại loại như vậy, tất cả đều chung chung… nhưng cậu ta lại hỏi địa chỉ E-mail của tôi để tiện giữ liên lạc. Chờ đã, tôi vừa nhận được 1 E-mail.
Tôi chuẩn bị phải đi ra ngoài. Tôi vừa nhận được 1 e-mail từ Amy với nội dung mời tôi dùng bữa tôi tại nơi mà chúng tôi thường lui tới. Tôi rất thích Pizza, và trong 2 ngày nay tôi đã phải ăn đủ thứ linh tinh trong cái tủ lạnh rồi vì vậy tôi không thể đợi lâu hơn cho tới bữa ăn. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vẫn cái cảm giác mấy ngày qua đó. Có lẽ tôi nên tiêu hủy những trang giấy này khi tôi quay lại. Ồ, một E-mail khác lại đến.
-
Ôi chúa ơi. Tôi suýt bỏ mặc cái E-mail và mở cửa. Tôi gần như đã bắt đầu mở cửa. Gần như chuẩn bị mở đó bạn biết không, nhưng tôi đã đọc chiếc E-mail trước! Nó từ một người bạn của tôi, tôi và cậu ta đã không gặp nhau suốt một thời gian dài. Chắc hẳn cậu ta đã gửi E-mail này tới tất cả những địa chỉ E-mail trong danh sách bạn bè của cậu ta. Nó không có chủ đề, và nội dung của nó chỉ đơn giản là:
‘’Hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bạn Đừng tin tưởng họ (chúng) Họ ’’ (Nguyên văn: seen with your own eyes don’t trust them they)
Nó có nghĩa là gì cơ chứ? Dòng chữ này thực sự làm tôi hơi sốc, tôi đọc đi đọc lại chúng. Đó có thật là một tin nhắn hoàn chỉnh… hay chuyện gì đó đã xảy ra? Dòng chữ đã bị ngắt quãng trước khi được hoàn thiện! Tôi từng nhận được nhiều E-mail như vậy và luôn bỏ qua chúng, chỉ như một dạng Spam chưa Virus hoặc thứ gì đó linh tinh, nhưng với dòng chữ này… HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN! Đọc dòng chữ này và nghĩ lại về những ngày trước, tôi chợt nhận ra rằng… tôi chưa nhìn thấy bất cứ ai hay nói chuyện mặt đối mặt cả. Cuộc nói chuyện qua Webcam với người bạn rất khó hiểu, mập mờ, và rất… lạ lung, và bây giờ tôi thực sự quan tâm đến nó. Nó có thực sự kỳ lạ? Hay chỉ là cảm giác sợ hãi trong tôi thêu dệt lên? Số máy lạ gọi đến tôi và ngay sau đó là cuộc gọi bất thường từ Amy, một người bạn lại hỏi E-mail của tôi… Tôi gửi tin nhắ cho cậu ấy trước ngay khi nhìn thấy cậu ấy online! Và sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn ngay khi vừa kết thúc cuộc đối thoại với cậu ta! Chúa ơi! Cuộc gọi từ Amy! Tôi đã nói hết qua điện thoại – Tôi đã nói nhà tôi cách phố Seventh nửa giờ đi bộ! Chúng biết tôi đang ở đây! Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy tôi?! Tất cả mọi người đang ở đâu? Vì sao tôi không hề thấy hay nói chuyện với bất cứ ai trong mấy ngày nay?
Không, không, điều này thật điên rồ. Điều này hoàn toàn điên rồ, tôi cần bình tĩnh lại. Tôi cần phải bình tĩnh. Sự điên rồ này cần chấm dứt.
-
Tôi không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi chạy khắp căn phòng trong giận dữ, cầm theo chiếc di động đến mọi ngóc ngách chỉ để tìm một chút sóng tín hiệu. Cuối cùng thì cũng có một vạch trong phòng tắm, một vạch hiếm hoi tại cái không gian được bao quanh bởi những bức tường dày cộm này. Cầm chặt chiếc điện thoại, tôi gửi một tin nhắn tới tất cả những số máy mà tôi có trong danh sách. Vì không muốn phản bội lại cái cảm giác sợ hãi vô cớ, tôi chỉ nhắn rất đơn giản:
Gần đây bạn có nhìn thấy ai mặt đối mặt không?
Tôi chỉ muốn có ngay một tin nhắn trả lời, ngay lập tức. Tôi không quan tâm câu trả lời là gì, cũng chẳng quan tâm đến sự xấu hổ của bản thân. Tôi đã cố gắng gọi cho một vài người, nhưng chỉ cần di dịch một chút là mất sóng nên kết quả không khả quan cho lắm. Sau đó tôi nhớ tới chiếc máy tính, và chạy ngay lại đó rồi gửi một tin nhắn khẩn đến tất cả những người đang online. Nhưng hầu hết trong số họ hoặc đang rảnh rỗi hoặc đang ở xa chiếc máy tính của họ. Không một ai trả lời. Tin nhắn của tôi dần dần mang nhiều sự loạn trí hơn, và tôi bắt đầu nói với họ tôi đã ra sao, tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Tôi chỉ cần được nhìn thấy một ai đó mà thôi.
Tôi lục tục căn phòng của tôi lên để xem tôi có bỏ lỡ thứ gì không, một thứ để có thể liên lạc với những người khác mà không cần phải mở cửa. Tôi biết điều đó thật điên rồ, tôi biết chẳng còn cách nào nữa, những nếu có? Phải nếu có? Tôi chỉ muốn chắc chắn! Tôi đặt chiếc điện thoại lên kệ trong phòng tắm phòng khi có người trả lời.
Thứ Ba
Điện thoại reo! Kiệt sức vì đêm hôm qua, tôi phải ngả lưng một chút để chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe tiếng điện thoại reo, và ngay lập tức chạy vào phòng khác, đứng lên bệ xí, và với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là Amy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy rất lo lắng cho tôi, và dường như đã cố gắng liên hệ với tôi kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang đến chỗ tôi, và, phải, cô ấy biết rõ tôi đang ở đâu mà chẳng cần tôi phải nói cho cô ấy biết. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Chắc chắn tôi phải quăng những tờ giấy này đi trước khi có ai nhìn thấy nó. Tôi còn không biết vì sao tôi vẫn đang viết một vài dòng lên trên đó. Có thể bởi vì đó là cuộc nói chuyện duy nhất mà tôi có kể từ… có Chúa mới biết từ khi nào. Tôi trông thật thảm hại. Tôi nhìn qua gương trong khi quay đầu lại. Đôi mắt tham quầng, râu rậm hơn, và tôi trông thật thiếu sức sống.
Căn hộ của tôi trông chẳng khác gì một đống rác, nhưng tôi chẳng buồn dọn dẹp nó. Tôi nghĩ tôi cần ai đó nhìn thấy những gì tôi đã phải trải qua. Mấy ngày này hoàn toàn KHÔNG bình thường một chút nào. Tôi không tưởng tượng ra chúng. Tôi biết tôi là một nạn nhân của sự suy nghĩ tiêu cực. Tôi gần như đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy người khác cả tá lần rồi. Tôi chỉ đi ra ngoài vào giữa trưa hoặc khi trời đã tối muộn, khoảng thời gian mà mọi người không hề ra đường. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, ít nhất là lúc này. Thêm vào đó, tôi tìm thấy một thứ thực sự có ích với tôi trong tủ quần áo đêm qua: một chiếc TV! Tôi mang nó ra trước khi tôi viết những dòng chữ này. TV luôn là một lối thoát cho tôi, và nó nhắc nhở tôi rằng có một Thế giới bên ngoài những chiếc tường dày đặc kia.
Tôi rất vui vì Amy là người duy nhất trả lời tôi sau khi tôi quấy rầy tất cả mọi người một cách điên cuồng vào đêm qua. Cô ấy là người bạn thân nhất đối với tôi mấy năm qua. Cô ấy không biết điều đó, nhưng đối với tôi những khoảnh khắc được ở bên Amy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ về những ngày hè ấm áp, khác hẳn với cái không gian tăm tối, mưa gió và lạc lõng này. Tôi rất muốn có những ngày thảnh thơi trong khuôn viên, chẳng phải làm gì và chỉ để nói chuyện với Amy mà thôi. Nhưng viễn cảnh ấy cũng nhắc nhở tôi về hoàn cảnh hiện tại… tiếng gõ cửa vang lên!...