Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 3

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 6801


Tôi nghĩ rằng nó hơi lạ khi tôi không nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam của mình, tôi nghĩ rằng tôi đã đặt nó tại một vị trí xấu, thậm chí còn không nhìn được cửa trước. Tôi phải biết! Tôi muốn biết! Sau tiếng gõ cửa, tôi hét to, đùa cợt rằng có một chiếc Webcam đang đặc cạnh mấy cái máy bán Soda. Ngay sau đó, tôi nhìn vào màn hình máy tính và thấy Amy đang bước qua đó rồi nhìn xuống chiếc Webcam. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay.

‘’Hey’’ Cô ấy cười với chiếc Webcam.

‘’Nó thật kỳ cục, tớ biết’’ Tôi nói qua chiếc Mic ‘’Tớ đã có một vài ngày không bình thường cho lắm’’

‘’Chắc chắn rồi’’ cô ấy trả lời ‘’Mở cửa đi nào, John’’

Tôi do dự. Làm thế nào để có thể chắc chắn?

‘’Hey, đùa cậu chút nhé ‘’ Tôi nói với cô ấy ‘’Nói với tớ một điều về chúng ta, chỉ là để chứng minh cậu… là cậu’’

Cô ấy nhìn vào chiếc Webcam với ánh mắt kỳ lạ.

‘’Ừm, không sao’’ cô ấy chậm rãi nói ‘’chúng ta bất ngờ gặp nhau trong khu vui chơi, nơi mà chúng ta đã quá lớn để tới?’’

Tôi thở dài, quay trờ lại với thực tế và xua tan đi những nỗi sợ hãi vớ vẩn. Chúa ơi, tôi kỳ cục như vậy sao. Đó đương nhiên là Amy! Cái ngày chúng tôi gặp nhau đó chẳng ở đâu trên Thế giới này ngoài ký ức của tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ chia sẻ điều đó với bất cứ ai, không khỏi bối rối tuy nhiên tôi vẫn khao khát những ngày bình thường quay trở lại. Có thể điều đó là do một thứ vô hình nào đó lừa dối tôi, nhưng chẳng có cách nào chúng lại biết được về cái ngày đó của tôi và Amy

‘’Haha, được rồi, tớ sẽ giải thích mọi chuyện’’ Tôi nói, ‘’Đứng đó nhé, tớ ra ngay đây’’

Tôi chạy vào vệ sinh và sửa mái tóc cho dễ nhìn nhất. Trông tôi thật thảm hại, nhưng cô ấy sẽ hiểu thôi. Mặc kệ đống lộn xộn trong căn phòng, tôi bước tới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và ngó lại căn phòng lần cuối. Thật kỳ cục, tôi nghĩ. Mắt tôi đảo qua đống thức ăn dang dở dưới đất, lướt qua cái thùng rác đầy ụ và cái giường bị nghiêng về một phía sau khi tôi đẩy nó ra để tìm… Chúa mới biết. Tôi gần như sắp mở cánh cửa nhưng ánh mắt tôi chạm phải một thứ: cái Webcam cũ kỹ, cái Webcam mà tôi đã dùng để nói chuyện với người bạn của tôi.

Quả cầu đen của nó nằm lăn lóc, và cái ống kính chiếu thằng vào những tờ giấy của tôi. Một nỗi khiếp sợ kinh hoàng lập tức xuất hiện trong tôi, tôi vừa nhận ra rằng nếu có thứ gì đó đang nhìn qua cái Webcam đó, thì tức là nó cũng đã nhìn thấy những dòng chữ trên các trang giấy của tôi viết về cái ngày đó. Tôi hỏi cô ấy một điều về chúng tôi, và cô ấy đã chọn điều mà tôi nghĩ chúng sẽ chẳng bao giờ biết được… nhưng CHÚNG BIẾT! CHÚNG BIẾT RÕ ĐIỀU ĐÓ! CHÚNG ĐÃ THEO DÕI TÔI SUỐT QUÃNG THỜI GIAN ĐÓ!

Tôi không dám mở cánh cửa nữa, tôi hét lên trong điên loạn và mất kiểm soát. Tôi vứt chiếc Webcam xuống đất và dẫm nát nó. Cánh cửa khẽ rung chuyển, cái nắm đấm cửa cố gắng xoay nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng gọi của Amy. Có thể cánh cửa quá dày? Hoặc đó không phải là Amy? Thứ gì đang cố gắng để vào đây nếu không phải cô ấy? Thứ quái quỷ gì đang đứng ngoài kia vậy? Tôi nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam ngoài kia, tôi nghe giọng nói của cô ấy qua chiếc loa, nhưng liệu đó có phải là thật? Làm sao tôi có thể biết được?! Cô ấy đã đi rồi – Tôi hét lên, và gào lên kêu cứu! Tôi chất đủ mọi thứ trước cánh cửa đẻ chặn nó lại

Thứ Sáu

Hay ít nhất thì tôi nghĩ đó là thứ Sáu. Tôi đã phá vỡ tất cả mọi đồ điện tử trong phòng. Tôi đập vỡ chiếc máy tính thành trăm mảnh, và tất cả mọi thứ có thể truy cập mạng. Tôi là một lập trình viên, tôi biết. Tất cả mọi thông tin tôi đã để lộ ra khi mọi việc bắt đầu – Tên, E-mail, nơi ở của tôi – không một thứ trong số đó được nói với tôi cho tới khi tôi tiết lộ chúng. Tôi nhìn đi nhìn lại những sự kiện mà tôi đã viết. Tôi cảm thấy như đang bị khủng bố, mọi thứ bỗng trở nên khắc nghiệt và hoảng loạn. Đôi khi tôi chắc chắn rằng một vài vong hồn đã chết đang trực chờ đẩy tôi ra khỏi căn phòng này. Trở lại với hiện tại, Amy đã gọi cho tôi và khuyên tôi nên ra ngoài.

Tâm trí tôi vẫn quanh quẩn suy nghĩ đó. Một khía cạnh tôi đang hành xử như một kẻ điên, và tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tiêu cực – Tôi không có lấy một cơ hội để có thể gặp được mọi người. Một khía cạnh khác đó là một thứ gì đó đang chờ đợi tôi ở ngoài kia, một thứ đang trực chờ bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục nghĩ: Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ trên tầng ba. Tôi cũng chưa bao giờ mở cánh cửa trước của ngôi nhà chỉ cho tới khi tôi hành động một cách ngu ngốc khi đặt chiếc Webcam tại chỗ bí mật sau đó chạy vội vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn chưa mở cánh cửa căn phòng kể từ khi tôi bước tới cái cửa trước của căn nhà. Bất kể thứ gì đang ở ngoài kia – nếu có một thứ gì đó thực sự đang ở ngoài kia – nó chưa bao giờ ‘’xuất hiện’’ trong tòa nhà này trước khi tôi mở cánh cửa trước. Đó chắc chắn là lí do vì sao nó không ở sẵn trong ngôi nhà, phải chăng nó đã từng đi qua những nơi khác bà bắt đi những người khác… và nó chờ, chờ tới khi tôi gọi cho Amy… Cuộc gọi không thành công, và nó gọi lại cho tôi và hỏi tên tôi.

Tôi cố gắng để sắp xếp tất cả mọi thứ lại với nhau. Cái tin nhắn đó – ngắn gọn, bị ngắt quãng – liệu đó có phải từ một người nào đó đang cố gắng gửi đi một thông điệp? Một cử chỉ thân thiệt tuy tuyệt vọng nhưng để cảnh báo tôi trước khi nó đến? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG – mọi chuyện xảy ra đúng những gì tôi lo ngại. Nó có thể điều khiển mọi phương tiện điện tử, giăng bẫy mọi thứ để khiến tôi bước ra ngoài kia. Vì sao nó không thể vào đây? Nó đã gõ cửa – Nó hẳn phải là một hình thể… và cánh cửa…tưởng tượng những cánh cửa đó như những con quái vật đang canh chừng, hình ảnh đó luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tối nghĩ về cái hành lang đó. Nếu như thực sự có những con yêu quái đang chờ tôi ngoài kia, thì có thể chúng không thể đi xuyên qua những cánh cửa này. Tôi nhớ lại những quyển sách và cả những bộ phim tôi đã từng xem, có thể chúng sẽ giúp tôi lí giải những chuyện đang xảy ra. Cửa ra vào luôn luôn là một điểm mạnh để khai thác trí tưởng tượng của con người, nó dường như là một nơi để quan sát, hay là một cánh cổng đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là do cánh cửa quá dày? Tôi biết tôi không thể đẩy văng bất kỳ cái cửa nào trong ngôi nhà này, vậy thì mặc kệ cái cánh cửa chết tiệt đó đi. Câu hỏi đặt ra là, vì sao nó muốn tôi? Nếu nó chỉ muốn giết tôi thì nó có cả trăm cách để làm điều đó bao gồm cả việc mặc cho tôi chết đói. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không muốn giết tôi? Điều gì sẽ đến nếu nó sẽ dành cho tôi một số phận khủng khiếp hơn? Chúa ơi, làm thế nào để con có thể thoát.

Một tiếng gõ cửa.

-

Tôi nói với người ở phía ngoài kia rằng tôi cần một phút và sau đó tôi sẽ ra ngay. Tôi chỉ cần ghi lại những điều này ra giấy và nhờ đó tôi có thể nghĩ ra tôi nên làm gì tiếp theo. Ít nhất thì lần này tôi nghe được tiếng của họ. Sự hoang tưởng của tôi – vâng, tôi đang bị hoang tưởng – nó khiến tôi nghĩ rằng thứ âm thanh mà tôi vừa nghe được có thể là một sản phẩm của điện tử. Có lẽ chẳng có ai ngoài kia trừ một chiếc loa phát ra giọng nói của một con người. Liệu có cần phải mất đến 3 ngày để chúng đến gõ cửa nhà tôi như vây? Có lẽ Amy đang ở ngoài kia, cùng với 2 viên cảnh sát và một bác sĩ tâm thần. Phải chăng cần đến 3 ngày để họ nghĩ ra những điều cần nói với tôi – yêu cầu của ông bác sĩ tâm thần có thể sẽ khá thuyết phục. Nếu tôi có thể quyết định rằng tất cả những điều này đều là hiểu lầm, một sự hiểu lầm điên rồ, và chẳng có một thực thể yêu quái nào đang lừa tôi mở cánh cửa cả.

Bác sĩ tâm thần có một giọng nói trầm, hơi độc đoán nhưng vẫn có sự ân cần. Và tôi thích giọng nói đó. Tôi thực sự chỉ muốn nhìn thấy một người nào đó bằng da bằng thịt mà thôi. Ông ta nói tôi bị một căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần, rằng tôi chỉ là một nạn nhân trong hàng ngàn người trên cả nước bởi một E-mail mà bằng cách nào đó đã được gửi đến các nạn nhân. Tôi chắc chắn rằng ông ta đã nói ‘’bằng cách nào đó đã được gửi đi’’ nhưng tôi nghi ngờ rằng nó đã tiết lộ một điều gì đó. Ông ta nói tôi là một phần của làn sóng ‘’mất kiểm soát hành vi cá nhân’’, và rất nhiều người cũng gặp phải triệu chứng đó giống như anh ta, cũng một nỗi sợ hãi mà chúng tôi chưa bao giờ truyền đạt cho mọi người.

Điều đó giải thích gọn gàng cho cái E-mail kỳ lạ mà tôi nhận được. Tôi không nhận được cái E-mail gốc. Tôi nhận được một bản phụ của nó – người bạn của tôi có lẽ cũng đang gặp khủng hoảng như vậy, và đã cố gắng cảnh báo tất cả những người mà anh ta biết để đối mặt với nỗi sợ hãi đó. Đó là nguyên nhân vấn đề này bị lan rộng ra, ông bác sĩ xác nhận. Tôi cũng đã lan truyền nó, bằng những dòng chứ và tin nhắn qua mạng tới tất cả người quen của tôi. Một trong số họ có lẽ đã gục ngã, sau khi chịu ảnh hưởng bởi thứ mà tôi đã gửi cho họ, thứ mà họ có thể xuyên tạc và nghĩ theo bất kỳ cách nào mà họ liên tưởng, hoặc như cái tin ‘’Gần đây bạn có gặp ai mặt đối mặt không?’’, Ông bác sĩ nói rằng ông ta không muốn có thêm bất kỳ một bệnh nhân nào nữa, những người có đầu óc nhanh nhẹn thông minh như tôi, và đó chính là lí do chúng tôi dễ bị ảnh hưởng hơn cả. Chúng tôi liên kết các sự kiện quá tốt và nghĩ ra những sự vật, sự việc mà thậm chí chúng chẳng hề tồn tại. Ông ta nói những cơn hoảng sợ đó rất dễ tóm lấy chúng tôi, nhất là trong một cái không gian liên tục thay đổi như thế này thì chúng tôi sẽ càng lại phỏng ra những thứ khác nữa.

Tôi phải đưa cho ông ta một điều. Một lời giải thích tuyệt vời. Nó sẽ giải thích tất cả mọi thứ một cách ngắn gọn nhất. Trên thực tế, nó sẽ hoàn toàn giải thích cho tất cả mọi thứ. Tôi có vô số những lí do để có thể thoát khỏi cơn ác mộng này và rằng có một thứ gì đó đang thôi thúc tôi mở cửa sau đó nó có thể bắt tôi với một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Nó nghe thật ngu ngốc, sau những lời giải thích đó, khi tôi quyết định chôn chân tại đây cho tới khi chết đói chỉ vì chống lại sinh vật đã bắt đi tất cả những người khác ngoài kia. Và nó thật sự điên rồ, sau khi nghe lời giải thích của ông bác sĩ, tôi nghĩ tôi là người duy nhất còn sót lại trên Trái Đất trống không này, trốn trong cái tầng hầm, chống lại những thực thể khó tưởng tượng bằng cách không để bị chúng bắt đi. Đó thực sự là một lời giải thích hoàn hảo cho tất cả những thứ lạ lùng đang xảy ra, và tôi có hàng ngàn lí do để vứt bỏ nỗi sợ hãi này, và mở cửa.

Đó là lí do vì sao tôi quyết định không mở cửa

Làm sao tôi có thể biết chắc?! Làm sao tôi có thể biết đâu là sự thật và đâu là giả dối? Tất cả những thứ chết tiệt này đều liên kết với nhau và cùng bắt nguồn từ một thứ vô hình. Chúng không có thật, tôi chẳng thể chắc chắn! Những hình ảnh qua chiếc Webcam, đoạn đối thoại giả mạo, những cuộc gọi lừa gạt, E-mail! Kể cả chiếc TV, đang nằm sóng xoài vỡ vụn trên nền nhà – Làm sao tôi có thể biết được chúng là thật ? Đó là những tín hiệu, sóng truyền, những tia sáng… và cánh cửa! Nó đang đập cửa! Nó đang cố gắng để vào trong này! Công nghệ tinh vi nào mà nó đang dùng để giả mạo tiếng một người đàn ông đang cố gắng đập những tấm gỗ cứng giống thật đến như vậy? Ít nhất thì rốt cuộc tôi cũng sẽ nhìn thấy nó bằng chính mắt của mình… chẳng còn gì để nó có thể dùng đánh lừa tôi nữa. Tôi đã đập tan mọi thứ! Nó không thể đánh lừa con mắt của tôi, phải không? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN ĐỪNG TIN CHÚNG…gượm đã… tin nhắn đó đang muốn nói với tôi rằng hãy tin tưởng cặp mắt của chính mình, hay là cảnh báo tôi về cả chúng nữa? Ôi Chúa ơi, điều khác biệt giữa camera của Webcam và đôi mắt của tôi là gì? Chúng đều nhận ánh sáng và giải mã thành những tín hiệu – chúng giống hệt nhau! Tôi không thể bị lừa! Tôi muốn mọi việc phải được chắc chắn! Tôi muốn sự chắc chắn....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


XtGem Forum catalog