Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 4

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 4812
Câu chuyện thứ 31:
Sarah O’Bannon

Những chiếc quan tài thường có 1 cái lỗ trên nắp, nối với 1 cái ống đồng dài 6 feet (cỡ mét tám) và 1 cái chuông. Cái ống dùng để đưa không khí vào quan tài đề phòng người bị chôn chưa thực sự chết. Harold, người đào huyệt ở nghĩa trang Oakdale, một lần nghe thấy tiếng chuông, ông đi kiểm tra xem liệu đó có phải là trò đùa của bọn trẻ hay không. Cũng có đôi lần nguyên nhân là do những cơn gió. Lần này thì cả 2 nguyên nhân đó đều sai. Một giọng nói từ phía dưới quan tài vang lên cầu xin, chứng minh rằng mình còn sống để được đào lên.

“Cô là Sarah O’Bannon?”

“Vâng!”, giọng nói xác nhận.

“Cô sinh vào ngày 17 tháng 11 năm 1827?”

“Vâng!”

“Bia mộ của cô khắc rằng cô chết vào ngày 19 tháng 2?”

“Không, tôi còn sống, đó là sự hiểu lầm! Xin ông đào tôi lên, giải thoát tôi khỏi cái quan tài này!”

“Tôi thực sự xin lỗi, thưa cô” Harold nói, chân dẫm lên cái chuông để nó không kêu nữa và ông đổ đầy đất vào cái ống đồng. “Nhưng bây giờ đã là tháng 8. Cho dù cô là gì ở dưới đó đi chăng nữa, thì cô cũng đã không còn sống, và cô sẽ không được lên đây.”


Câu chuyện thứ 32:
Knock (Gõ cửa)

Bạn đang nằm trên giường trong giấc ngủ sâu, đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Bạn thức giấc, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh do bạn tưởng tượng ra, cho đến khi bạn lại nghe tiếng gõ lần nữa. Trằn trọc, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng ai mà với tới cửa sổ tầng 2 chứ. Sau vài phút im ắng, bạn cho rằng đó chỉ là vài đứa trẻ hàng xóm chọi đá vào cửa số nhà bạn chỉ để làm bạn sợ, hay chỉ làm phiền bạn. Bạn lại tiếp tục nằm xuống giường và kê đầu trên chiếc gối. Ngay khi mà bạn nhắm mắt, hy vọng rằng sẽ lại chìm vào giấc ngủ, bạn lại nghe được tiếng gõ cửa.

Bị làm phiền, bạn ngồi dậy lập tức và liếc nhìn vào khung cửa sổ, mong rằng thấy được viên đá nào đó sẽ va vào tấm kính cửa. đó là khi bạn nghe được tiếng gõ một lần nữa. Ngoại trừ lần này, bạn nhận ra rằng nó không phải từ chiếc cửa sổ. Bàng hoàng, bạn ngồi dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa. Mở cửa ra, thứ duy nhất bạn thấy là không có gì. Càng lúc tiếng gõ càng to hơn, rõ hơn dưới lầu. Lúc này, bạn đã hoàn toàn tỉnh giấc ngủ và bối rối, run sợ với những gì xảy ra nửa đêm.

Bạn đi đến dưới lầu và kiểm tra mọi cửa sổ và chỉ tốn sức vì chẳng có gì ở đó. Sau khi chờ khoảng 10 phút đến khi bạn nghe được một tiếng gõ nửa, bạn quay lại lên lầu và cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Khi mà đến căn phòng của mình, bạn thấy cửa sổ đã mở ra, cho làn gió lạnh lùa vào căn phòng. Bạn chết đứng, tự hỏi rằng chuyện quái gì đang xảy ra, làm sao mà cửa sổ lại mở, cho đến khi bạn nghe tiếng gõ cuối cùng, tiếng gõ nhẹ trên bức tường ngay sau lưng bạn.

Bạn quay lưng lại, và đối mặt với tôi…
Nguồn: Voz


Câu chuyện thứ 33:
Pocket (Túi áo)


Bạn đang đi trên con đường gần đến công viên. Trời đã tối, lạnh và ghê rợn. Mặt trăng gần như bị che khuất bởi làn mây trắng như khói, tạo ra một vẻ huyền ảo. Gió thổi mạnh về phía bạn, phía dưới của rãnh áo khoác bạn đang vỗ vào nhau. Tệ nhất là bạn chẳng thể nhớ gì về lý do tại sao bạn lại đi ra đường vào lúc tối khuya như thế này! Bạn bỗng dưng bước ra ngoài cửa đi dạo, và quyết định rằng bạn phải có lý do nào đó. Và chiếc áo khoác này cũng mới toanh. Bạn chẳng nhớ rằng mình sao lại mặc chiếc áo khoác như thế này, vâng gần gũi đến khó tin.

Linh tính bảo rằng bạn phải tiếp tục đi, bạn ra ngoài chẳng vì lý do nào, nếu như bạn có thì đã nhớ 10 phút trước rồi. Bạn hào hứng với chiếc áo khoác này, bởi vì bạn luôn hứng thú với mọi thứ trong túi áo. Tiền, bức thư cũ hay những bức vẽ, những thứ mất lâu lắm rồi, kể ra thì không xuể. Trong lúc đi, bạn cảm thấy có cái gì đó nặng nặng ở túi áo bên, bạn quyết định chừa lại cho lúc sau.

Khi mà bạn quyết định mở túi áo, một mùi khó chịu bay ra. Bạn nhăn nhó vì mùi thối rữa của nó. Mùi giống như có con gì đó chết, và những ký ức. Bạn làm gương mặt khó coi và run rẩy đưa tay vào túi áo.
Eugh! Có gì đó kinh tởm, dính dính ở đây! Bạn không thể nhìn xuống để xem nó là cái gì, gần như là dính vào hai bên của cái túi, dính rất chặt. Trong đó có cái gì đó giống như là nước mà nhớp nháp, làm dính lên da tay! Bạn nhanh chóng rút tay ra, cái chất ấy trượt khỏi tay bạn. Cảm thấy ghê tởm, giống như là, rau câu hay một loại nước nào đó để lại sau khi được đun nấu. Hay là bã kẹo chewing gum, bị dính vào đó. Chắc chắn là vậy rồi, bạn nghĩ thầm. Bạn có một bã chewing gum dính ở đó, không suy nghĩ nữa.

Bạn tiếp tục đi, nhưng mà tính tò mò lại làm bạn phải thò tay vào lần nữa, chậm rãi. Bạn hít một hơi thật sâu và đưa tay vào. Cảm giác vẫn giống lần trước, nhưng mà bạn thọc sâu vào nữa, bạn, bạn thấy cái gì đó lành lạnh, không phủ nhận nữa. Bạn đưa tay vào sâu hơn, gần với cái vật thể đó. Bạn cảm thấy, cái gì đó hình cầu, chắc chắn là hình cầu, nhớp nháp, giống như bọt biển. Bạn có thể ngay lập tức biết rằng đó có thể là gì, cái mà gây ra mùi thối rửa. Bạn cảm nhận 1 hồi, một trái banh? 1 trái cà chua? Nho? Không, tất cả đều không phải…

… Bỗng dưng, bạn không thể cưỡng lại được, nhận ra một nụ cười lan tỏa trên gương mặt. Tất cả đều sáng tỏ rồi. bạn nhớ được tại sao bạn ra ngoài vào giờ này, và chiếc áo khoác từ đâu đến. Ồ cái cách mà con bé đá! Ồ cái cách mà con bé đá và la hét, van xin! Vâng việc đơn giản là chỉ cần bịt kín miệng con bé lại, và cầm con dao. Ồ, con bé thật là khó nhằn! Nhưng mà không sao bạn đã làm được! Sau một hồi dằng co, bạn đã có đôi mắt của cô bé! Một món đồ lưu niệm tuyệt hảo nữa của nạn nhân để bỏ vào túi áo khoác, để nhìn mọi lúc. Ồ thật là vui! Lần này sẽ là gì đây? Ah phải rồi, lưỡi, bạn đi ra ngoài để tìm một cái lưỡi tươi sống cho riêng mình…
Nguồn: 4chan


Câu chuyện thứ 34:
You


Lần tới bạn vào thư viện, phải chắc chắn rằng bạn để mắt đến một cuốn sách. Không có cuốn nào như nó đâu, và không hề có bản sao nào hết. Nó có thể nằm ở bất cứ đâu trong thư viện. nó có thể nằm bất cứ đâu ở bất cứ kệ nào, bàn nào, hoặc nằm trên tay của người nào đó. Bìa sách được làm từ vải, và có tựa đề là “ YOU “.

Một khi bạn tìm ra quyển sách, đừng mở nó. Đến ngay chỗ thủ thư và mượn nó. Người thủ thư sẽ nhìn bạn với ánh mắt lạ kì và nói “Ơ… quyển sách đó…”.

Đem nó về nhà. Bạn có thể tò mò mở cuốn sách, nhưng mà đừng làm. Lúc nửa đêm, đi vào phòng, sách cầm trên tay, và đóng cửa lại chui vào tủ quần áo. Chắc chắn rằng mọi thứ bạn thấy chỉ là bóng tối, và âm thanh bạn nghe được chính là tiếng tim đập của mình.

Mở quyển sách ra. Quyển sách chứa đựng mọi thứ về quá khứ, hiện tại, và tương lai của bạn. Khi bạn lật từng trang sách, đi từ những sự kiện quá khứ, và dừng ngay khi bạn đến sự kiện hiện tại. Bạn sẽ biết rằng khi nào cần dừng, bạn sẽ thấy mình đang ngồi trong tủ và đọc quyển sách này.

Trước khi bạn lật đến để đọc các sự kiện tương lai, hãy nghĩ rõ ràng khi mà bạn THẬT SỰ muốn biết về tương lai mình.

Nếu bạn quyết định không đọc nữa, đóng nó lại, bỏ nó ở cái tủ đặt trên sàn nhà trong phòng của bạn, và bỏ đi. Nhớ là phải NẰM trong cái tủ đồ của bạn. Bạn sẽ thấy rằng sáng hôm sau quyển sách sẽ biến mất.

Nếu bạn quyết định đọc tiếp, và bắt đầu lật trang giấy tiếp của quyển sách. Quan trọng là bạn KHÔNG ĐƯỢC hét lên khi mà bạn đọc được cái chết của mình. Đừng rời mắt khỏi quyển sách khi mà bạn thấy mình bị kéo sâu vào bóng tối nơi mà bạn đang ngồi, chính là cái tủ quần áo. Không được nháy mắt khi mà bạn bị xé ra từng mảnh bởi một con thú đói khát, quyển sách nhuốm máu nằm cạnh sàn nơi mà chân tay bạn bị cắt đứt. Đừng sợ hãi khi mà bạn cảm nhận được bàn tay của con quỉ dữ đang ở trên vai bạn…

Nguồn: Creepypasta.com


Câu chuyện thứ 35:
Alice, Human Sacrifice
Ngày xửa ngày xưa, có một giấc mơ, và dường như không ai biết ai đã mơ về nó. Nó quá bé nhỏ. Điều này làm nó lo sợ…”Ta không muốn biến mất, làm thế nào để mọi người sẽ luôn mơ về ta?” Nó nghĩ…Và cuối cùng, nó có một ý tưởng, “Ta sẽ khiến con người đến bên ta… Và chính chúng sẽ làm nên thế giới CỦA TA!”

Alice đầu tiên là một cô gái tàn bạo với mái tóc nâu cắt ngắn và chiếc váy màu đỏ. Cô sống trong rừng. Cô luôn cầm một thanh gươm trong tay, phá hủy mọi thứ cản đường. Cô luôn hủy diệt. Giết. Sát hại bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Cô nhanh chóng rơi vào thế giới của giấc mơ nhỏ. Một thế giới ngập chìm trong sự điên loạn vĩnh hằng. Cô ta trở nên phát điên, điều này làm giấc mơ nhỏ cảm thấy thỏa mãn. Lẽ ra không ai sẽ biết đến sự tồn tại của cô ta nhưng cô ta đã để lại một con đường máu khi đang bước trong rừng.

Alice thứ hai là một người đàn ông với mái tóc xanh biển. Anh ta rất được hâm mộ ở quê nhà với chất giọng tuyệt diệu. Tất cả đều muốn nghe anh hát. À không, hầu hết thôi. Giấc mơ nhỏ muốn có anh ta. Nhưng anh ta quá nổi tiếng, không như Alice đầu tiên. Nên lần này sẽ không dễ như lần trước. Anh ta tốt bụng nên sẽ không làm hại hay giết ai. Giấc mơ nhỏ từ bỏ ý định lôi anh ta vào thế giới của nó. Một ngày, anh ta đang hát cho một lễ hội, và một người điên lao tới và bắn vào đầu anh. Giấc mơ nhỏ nhanh chóng tước lấy linh hồn anh trước khi anh chết. Trong vài giây trước khi lìa đời, anh ta hóa điên. Rồi sau cái chết, anh ta nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Alice thứ ba là một cô gái với mái tóc dài màu xanh lá. Cô là nữ hoàng của một vương quốc. Giấc mơ nhỏ muốn có cô ta biết bao. Cô ta đã quyến rũ một số người và làm nên một vương quốc kì lạ và méo mó. Nữ hoàng cực kỳ sợ cái ngày mà mình sẽ chết. Cô ta bị ám ảnh bởi một giấc mơ điên cuồng và méo mó. Rồi mọi người nghĩ cô ta đã trở nên quá điên để làm nữ hoàng. Họ lật đổ bà nữ hoàng, làm cho ả còn điên hơn, :”Tại sao ta không thể làm nữ hoàng!” Cô ta điên tiết và chìm sâu trong sự điên loạn; ngày qua ngày, cô ả càng rời xa hiện thực. Cô ta chết không lâu sau đó và trở thành nạn nhân của giấc mơ nhỏ.

Alice cuối cùng, Alice thứ tư là một cặp sinh đôi. Cô chị bướng bỉnh và cậu em thông minh. Họ đã có một bữa tiệc trà dưới bóng cây hoa hồng trong “Khu rừng của giấc mơ nhỏ” trên đường đến một lâu đài. Trong bức thư mời họ có một cặp át cơ. Chẳng bao lâu sau họ bị lạc trong chốn đó, và cậu em hóa điên. Cậu ta giết chết chị mình và mãi mãi mắc kẹt trong khu rừng. “Khu rừng của giấc mơ nhỏ”

Trích:

Nguyên văn bởi AquariusUrana

Đừng bao giờ bước vào thế giới của người khác và mong rằng ngươi sẽ được bảo vệ, ngu ngốc bước vào và ngươi sẽ chết như một con mèo. Ít thôi nhưng đủ, đừng để lòng ham muốn nuốt trọn ngươi vào đáy vực, nó giống như hố đen, ngươi sẽ rơi mãi và không bao giờ có lối thoát …
Hãy nuôi dưỡng nó nhưng đừng chìm vào quá sâu, hãy đào nó nhưng đừng để nó nuốt nếu không ngươi sẽ chìm mãi

Vụ án

Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ “Alice” được viết bởi máu của nạn nhân....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


Insane