Tôi chả buồn trả lời, hít một hơi dài rồi chạy lấy đà cho lượt nhảy thứ 2, nhưng mỗi bước chân là mỗi lần hông phải tôi buốt đến tim, thề có trời đất đây là cơn đau kinh hoàng nhất mà đời người êm đềm hiếm ai trải qua, cảm nhận rõ từng dây thần kinh đang giật ngược.
Tôi chạy chậm được nửa đà rồi dừng lại và đi về điểm xuất phát, biết rằng đã lỡ đà, nhảy nữa cũng chỉ rớt sào.
Hết thảy trên sân đều ngơ ngác chẳng hiểu tôi đang làm gì vì bỏ lượt là bỏ đi một phần 3 cơ hội, trong khi căn cứ theo lần nhảy đầu tiên, nếu gắng thêm chút nữa là qua được mốc cuối, đó là theo lời bình luận của K mập sau này.
- Em có nhảy lần cuối không ? – Thầy giáo cau mày gõ gõ bút vào sổ điểm, vì tôi lúc này đang đứng quệt mồ hôi trên sân, chả có vẻ gì là sẽ nhảy tiếp.
- ………. ! – Tôi gật gật đầu, ngậm tăm thở dốc, đến nói lớn còn không có sức.
Lần cuối rồi, có rụng cũng phải ngẩng cao đầu, lỡ trót đóng vai anh hùng thì đóng cho đến cùng, tôi đưa mắt nhìn em Vy đang hồi hộp, quyết định luôn, có…phế cũng phải nhảy phát này cho kỳ được.
Đôi khi sức mạnh tinh thần có thể vượt qua nỗi đau thể xác, tôi thấy câu này cũng đúng, và ngay bây giờ thì nó hoàn toàn đúng, tôi hít thở thật sâu rồi chạy nhanh ngay từ đầu, chẳng cần tạo gia tốc nữa. Đau ở bên hông thì vẫn có, nhưng không quan trọng nữa, tôi không đếm xỉa nữa, chạy thật lực và tung người bằng hết sức có thể, mọi thứ hoàn hảo, cả thân và 2 chân tôi đều qua sào mà không hề sai sót kĩ thuật, nhưng ngay xoay người tiếp đất thì bên hông lưng lại nhói lên một lần rõ buốt tận não, tôi đau quá giật mạnh tay trái đột ngột, kéo luôn cây sào và té ầm xuống đệm nhảy.
Luật là luật, sào rớt thì không được công nhận, thầy giáo lắc đầu rồi ghi điểm 9 của tôi vào sổ, tôi cắn răng đập tay xuống đệm bất nhẫn vô cùng.
Thằng L và K mập chạy tới dẹp sào và đệm, đám đông tản dần đi, riêng lớp tôi tập trung lại thành hàng để nghe thầy tổng kết.
- Đứng dậy dẹp đệm mậy, tiếc gì nữa ! – L đội trưởng hất tay.
- Tiếc sao ko, qua sào rồi thì tay mày quơ quào lung tung, mém nữa ăn 10 ngon ơ ! – K mập xuýt xoa.
- Ề….này.. ! – Tôi khó nhọc ngoắc K mập tới.
- Gì thế ? – Nó thắc mắc.
- Dìu…dìu tao đứng dậy, đau…hông quá ! – Tôi thở dốc.
- Sặc.. .! – Rồi K mập kéo tay tôi.
- Để tao khoác vai mày…đừng để lớp nó thấy ! – Tôi đến chết vẫn sĩ diện.
- Tao kéo đệm che cho ! – Thằng L nói là làm, nó nâng cao tấm đệm dựng đứng lên.
K mập dìu tôi vô can-tin ngồi trước, nhưng tôi tính già hoá non, muốn không ai biết là tôi đang bị đau thì cả lớp vẫn biết, tôi thấy K mập đang trả lời thầy giáo gì đó, vẻ như thầy ngạc nhiên khi thấy tôi không ra đứng với lớp sau khi dẹp xong dụng cụ.
Tôi ngồi tựa hẳn lưng vào ghế, cảm nhận phần hông đã bớt đau, nhăn nhó xoa tay rồi tặc lưỡi tiếc nuối cho lần nhảy cuối cùng, phải chi lúc đó đừng quơ tay thì đã được điểm tối đa rồi, đúng là hụt mất phen làm…anh hùng.
Tan hàng, cả bọn K mập chạy bổ ra can-tin vừa đi vừa đấu láo, nhóm em Vy, nhỏ H nhỏ P với Y ù đi kế bên, lạ nỗi lần này….trong nhóm nữ có cả Tiểu Mai. Bọn thằng L và em Vy ngồi cùng bàn với tôi, Tiểu Mai, K mập, nhỏ H và mấy nhỏ còn lại ngồi bàn cạnh bên, hình như mấy cô muốn đi xem mặt thần tượng…gãy cánh là thánh đây hay sao mà kéo nhau hết ra can-tin thế không biết nữa.
- Thánh sao thế ? Ối giời ơi là giời ! – Thằng D vờ bưng mặt rống riết.
- Quả hụt ăn tiếc quá mậy, về chặt tay cho rồi đi ! – Thằng T kéo ghế ngồi xuống, gọi nước cho cả bọn.
- Èo….. ! – Tôi cười nhăn nhở.
- Có sao không N ? Nãy thấy N đi không được mà ? – Em Vy ngồi cạnh bên lo lắng.
- Chắc không sao… ! – Tôi đáp bừa cho em nó khỏi lo, chứ thật tình tôi cũng chẳng biết tình trạng hiện giờ của mình ra sao, chỉ thấy là hình như ngồi yên thì không đau như lúc đi đứng chạy nhảy.
- Vậy khá rồi, chả bù cho tao ! – Thằng L rầu rĩ – Ít nhất mày còn xém qua, còn tao thì từ tạch đến tạch !
- Té xuống còn ôm sào nằm luôn chỉ có mỗi ông, hớ hớ hớ ! – Y ù bàn kế bên cười át sang tận bàn này.
- Mà mày nói thế thì bọn tao còn tệ hơn cả tạch à ? – Thằng C hất hàm nhìn thằng L.
- Chú thì khỏi nhắc, hố hố ! – Thằng T cười đểu cáng.
- Hê hê, ít nhất tao cũng còn hơn X- men ! – Thằng C ám chỉ cú nhảy thần sầu 2 chân kẹp sào của thằng X vừa nãy.
- Lạy hồn, quả đó hiểm thật, đau não với nó quá ! – K mập rụt cổ.
- Làm gì mà không thốn, tận trong ra ngoài ấy chứ ! – Thằng T lè lưỡi.
- Anh ấy rất ư là hoành tráng với từng bước chạy điệu nghệ, và với cú búng người đầy ảo diệu được dự là khinh công tuyệt đỉnh đã thất truyền, ịch, hô hố, dập…..ấy ấy !! Thằng D ngồi phán, nửa chừng im bặt vì cái lườm toé lửa của em Vy.
- Ăn nói lịch sự chút đi mấy ông ! – Nhỏ H nhăn mặt.
- Ha ha, nó nghe được chắc giết mày quá D ơi ! – Bọn thằng L phá ra cười sằng sặc.
- Thứ quỷ sứ, chỉ biết nói tào lao ! – Nhỏ P bực dọc.
- Khửa khửa, sao không nói….Rốp ! – Tôi cũng cười rung cả ghế, định nói thì im bặt, cái hông đột ngột đau tận vào não, tôi bóp vụn luôn cái ly…mũ đựng Sting dâu đang cầm trên tay, nước ngọt với đá thỏi văng tung toé.
- Cái thằng….điên…này ! – Thằng T bực bội nhưng ngay sau đó cũng như cả bọn, hết thảy 2 bàn đều đang phát hiện tôi lúc này bộ dạng cực kỳ….khủng bố, mắt long lên sòng sọc, gồng cứng người.
- Quốc Toản ver 2, bóp nát…ly…nhựa ! – Thằng D cà khịa giữa chừng rồi méo xệch lúng búng. – Gì…gì vậy Mai.. ? Giỡn ..mà !
- Gì…sao…vậy N ? – Em Vy run lẩy bẩy hốt hoảng.
- …….. ! – Tôi nhăn trán, cắn chặt môi để khỏi kêu lên thành tiếng, rồi thở dốc khi liền sau đó cơn đau lại lắng xuống, khi tôi đã ngồi bất động.
- N đau ở đâu vậy ? – Em ấy trông sắp mếu đến nơi.
- Chưa biết…hình như hông phải ! – Tôi lắc đầu, tay cứ chốc chốc lại đưa hờ vào hông.
- Đi bác sĩ đi ông, để lâu mệt đó ! – Nhỏ P nói.
- Từ đã, có lúc đau có lúc bình thường, chẳng biết sao nữa ! – Tôi khoát tay, bắt đầu quê vì để cả bọn biết cái bộ dạng thê thảm lúc này.
- Thôi mà, đi bác sĩ đi N ! – Vy lo lắng.
- Ừm… ! – Rồi tôi đứng dậy – Về thôi, ôn bài chiều kiểm tra anh văn nữa ! – Tôi chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt, ngồi đây mãi chả khác gì thằng bệnh phu, ai cũng nhìn chằm chằm.
- Về nổi không N ? – Em Vy đi cạnh bên.
- Được mà, hỏi hoài ! – Tôi nhăn nhó, nói như gắt.
- Ừ…ừ ! – Em ấy líu ríu.
- Èo…N về trước nhé ! – Tôi nói dịu xuống lại, cảm thấy như vừa lỡ lời.
- Ừm, về cẩn thận đấy ! – Em nó dặn với theo, tôi dắt xe đi thẳng.
Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy leo lên cái yên xe đạp sao mà nó khó quá thể, cứ nhấc chân lên là lại nhói giật 1 phát ngay hông, tôi chật vật mãi mới yên vị mà đạp về nhà, bụng đầy hoang mang cầu trời cho đừng gãy cái xương nào, biết vậy nãy đừng cố nhảy cho xong, sĩ gái cho lắm rồi giờ ôm tật vào thân.
Chạy xe đường bằng phẳng thì không sao, nhưng cứ hễ đạp lên dốc cầu hay là qua đoạn gồ ghề là tôi chỉ muốn quăng xe mà ôm hông nằm lăn ra đường giãy đành đạch, cầu được ước thấy luôn, vừa xuống dốc cầu LHP, ngay đoạn gờ trắng giảm tốc, cái hông phản chủ lại đau bật lên thấu trời, tôi buông luôn tay lái, té lăn cù đèo.
Tôi nhăn nhó ngồi dậy, một tay ôm hông một tay phủi đất cát trên người, nhăn nhó vì vừa đau vừa quê khi người đi đường ngoái lại nhìn, tôi thì xây xước khắp người, may lúc té chẳng có chiếc xe nào cũng đang xuống dốc ngay sau lưng, chứ không thì giờ tôi còn lâu mới ngồi dậy được. Thế là tôi èo uột dắt bộ xe về nhà chẳng dám đạp nữa, vừa đi vừa lo ngay ngáy cái hông phải có thể đau bất cứ lúc nào, vừa bước khập khiễng vừa xuýt xoa cho vệt trầy ngay tay phải đang bắt đầu rát dần.
- Sặc, sao huynh về sớm thế ? – Tôi ngạc nhiên vì lẽ ra giờ này anh tôi phải ở lớp.
- Được nghỉ 3 tiết cuối ! – Ổng ngồi ngay bàn khách.
- Sướng ! – Tôi thở dài thườn thượt.
- Mày sao thế ? Oánh lộn à ? – Ông anh tôi trố mắt nhìn bộ dạng thê thảm của tôi.
- Không, đệ té xe ! – Tôi loay hoay mãi mới dắt xe vào nhà được.
- Thằng nào tông ? Có đập lại nó chưa ? – Ổng sừng sộ như chính ổng bị thương.
- Èo…tự té huynh ơi ! – Tôi lắc đầu nhăn nhó.
- Sao mà tự té ? – Ổng trố mắt ngạc nhiên.
Tôi rầu rĩ kể hết sự tình sau khi rên la ỏm tỏi vì bị ổng tẩm o-xy già vô mấy vết trầy bị té xe rồi dùng gạc băng lại.
- Thứ ngu, tưởng mức 10 dễ qua hay sao mà anh hùng rơm ! – Ổng mắng.
- Èo…ai biết ! – Tôi đồ rằng nếu chẳng phải đang bị đau thì đã ăn 1 đạp rồi.
- Mày lại sĩ gái chứ gì ! – Ông anh tôi nhếch môi.
- Con trai thằng nào chả vậy đại ka, cơ mà vụ cái hông sao đây ? – Tôi cười nhăn nhở.
- Đợi chiều mẹ về mà hỏi chứ sao, mà chiều mày đi học được không ? – Ổng hỏi.
- Chắc nhờ K mập qua chở, chứ không tự đạp nổi ! – Tôi nhún vai.
- Ờ, vậy đi, tí tao chở đi ăn cơm ! – Rồi ổng ra sau bếp rửa tay.
Cơm trưa xong, tôi gọi phone sang nhà K mập nhờ nó chở đi học dùm vì cái hông lâu lâu vẫn nhói lên đau bất tử, chẳng thể nào tự chạy xe được.
- Ê chạy chậm thôi, đau tao mày ! – Tôi ngồi sau xe K mập la oai oái.
- Èo, chậm hết cỡ rồi, trễ học mất ! – Nó quệt mồ hôi, trưa nắng chang chang lại còn đạp xe siêu chậm dang nắng trên đường.
- Thì tao bảo mày qua sớm đi, 12h30 mới mò mặt qua, lề mề ! – Tôi làu bàu.
- Ông quăng mầy xuống xe nha con ! – Nó đâm quạu.
- Ấy…ấy…đi tiếp đi ! – Tôi hoảng hồn, nhỡ nó làm thật chỉ có nước lết xác.
Vào lớp, tôi cà nhắc vì chân đau, bước thật chậm vì sợ hông đau, tay phải thì băng gạc, tay trái xách cặp, trông thảm hại hết sức.
- Sặc, thánh sao vậy ? – Thằng D thấy đầu tiên, nó gọi lớn.
- Té lầu chắc luôn ! – Thằng T nói bậy bạ mà trúng tùm lum.
- Hay bị đánh ghen ? – Nhỏ P chun mũi.
- Dẹp tụi mày đi ! – Tôi nhăn mặt nạt ngang.
Đi ngang qua chỗ em Vy thì em ấy tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên không để đâu cho hết.
- ….N….sao nữa vậy ? – Em nó nói, tay run run chỉ vô miếng gạc đang trên tay phải tôi.
- Không sao, trầy sơ sơ ấy mà ! – Tôi cười gượng.
- Nhưng..sao mà bị trầy chứ ? – Em ấy lo lắng.
- Giỡn…với ông anh ấy mà ! – Tôi dóc tổ, chứ nói té xe thì nhục lắm.
- Ơ…hông bị đau còn giỡn nữa ? – Vy thẫn thờ.
- Ừ…thì..N về chỗ đây ! – Tôi đánh trống lảng, xách cặp đi thẳng.
- Bớt đau chưa ku ? – L đội trưởng chồm lên – Bị cái quái gì nữa đây ?
- Èo, chẳng có gì ! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
- Tao hỏi nó có chịu nói đâu, phù ! – K mập cầm vở quạt lấy quạt để, mồ hôi túa ra.
Thây kệ, nếu cứ ngồi yên đến hết buổi học thì cũng tốt, ít ra không di chuyển sẽ không đau cái hông, tối về hỏi mẹ tính tiếp, tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
- Mày ôn tiếng anh chưa ? Kiểm tra 15 phút đấy ! – Thằng L nhắc....