Disneyland 1972 Love the old s
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Ngày hôm qua đã từng - My Daisy full

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 49832


- Là sao

- Lúc nào có thời gi­an M viết về Mèo đi

- Để làm gì

- Để M hổng quên Mèo...

- Xin lỗi Mèo nhưng mà M..

- M yêu ai kệ M. Mèo chỉ muốn dc xuất hiện trong hồi ký M thôi. Chuyện nhỏ mà. Nếu M hổng còn hận Mèo...thì M viết một chút về Mèo đi. Một chút thôi!

- Nhưng Mèo hổng sợ người quen biết hả. Tự nhiên pulic chuyện yêu đương cho nhiều người biết. Áp lực lắm đó.

- Uhm! Mèo hổng sợ. Tự nhiên thích bắt chước tính bất cần đạp lên dư luận mà sống của M ghê.

- Trời! Nhiều người ghét lắm. Thích chi

- Cũng có người ghét, có người thương mà.

- Ờ...Nói trước! Có chuyện gì...đừng có hối hận đó

- Nói vậy! M đồng ý rồi ha

- Ờ ờ

- Hi­hi thanks M

Mèo cười tít mắt reo lên khe khẽ, đột nhiên hôn cái chụp lên má nó rồi ngồi giả bộ gọi tính tiền. Còn nó thì đứng hình hết mấy giây. Hồi đó...cũng bất ngờ hôn cái chụp lên má nó mỗi lúc nó ngồi ở chổ Mèo học chơi game...giờ tự nhiên làm nhớ lúc trước thật. Nó mĩm cười uống cạn li cafe. Nếu hồi ký hoang đường sáng tác của nó chỉ là một việc làm vô bổ hay nhảm nhí theo một số người ko thích thì giờ nó càng có thêm lí do để tiếp tục kể câu chuyện của mình cho người khác biết được rồi. Nó tìm được nhiều người bạn mới...và bất đầu có nhiều hơn những người cũ nhận ra nó và quay về...ít nhất nó cũng thấy điều mình đang làm đã thu được những kết quả ngoài mong muốn.

- Đi ăn nha M

- Ờ

- M ăn lẩu với Mèo nha. Lẩu hải sản ở... đó nhớ hok

- Ờ ờ

- Chắc hok chứ gì. Người gì vô tình thấy sợ luôn

- Ờ

Nó gật đầu mĩm cười. Nó có quên đâu, chỉ là không nhớ đường thôi chứ Mèo nói ra là trong đầu nó hiện lên hình ảnh của quán liền. Không ngờ gần 4 năm trôi qua rồi, mãi từ thời nó còn là học trò...vậy mà đến giờ quán vẫn bán sao...Đôi lúc có những điều ta ngờ chừng như rơi vào quên lãng...nhưng khi trở về nó vẫn còn tồn tại theo thời gi­an. Thay đổi hay không âu cũng do lòng người mà thôi.

- Chở Mèo đi

- Xe đâu

- Kìa

Mèo chỉ tay về chiếc SH toàn một màu trắng, điểm vài họa tiết hoa. Nó nhìn xe rồi nhìn lại Mèo. Ừ nếu con gái khác chạy SH thì chắc nó có ý kiến tí, còn Mèo dáng cao ráo...chạy SH cũng hợp chứ hổng như vài bạn trẻ khác, người nhỏ xíu mà cứ thích chạy xe to nhìn buồn cười.

- Xe gì trắng vậy

- Hì Mèo mới làm màu lại đó

- Chà con gái cũng độ xe hả

- Có đâu! Thằng em Mèo độ cho Mèo đó.

- Ờ.

Nó leo lên xe cầm lái. Mèo ngồi nhẹ nhàng sau lưng...đôi tay vờ như vô tình đặt lên vai nó. Mèo mĩm cười.

- Chạy đi. Mèo chỉ đường cho. Người gì thành phố quê mình mà hổng biết đường

- Ờ

Nó rít ga. Chiếc xe phóng đi giữa ánh nhìn của khách ngồi uống cafe. Hồi đó chở nhau cọc cạch trên chiếc xe đạp của Mèo. Còn giờ...vẫn chở Mèo trên chiếc xe của Mèo chứ hổng phải xe nó, khác chăng là giá trị của chiếc xe thay đổi theo thời gi­an mà thôi. Mèo khác...nhưng nó thì vẫn là trắng tay..trắng nhạt nhòa chứ hổng có đẹp như chiếc xe nó đang chạy. Điều nó có sau vài năm bon chen với đời có lẽ là vài trãi nghiệm nhiều hơn cái tuổi của nó vậy thôi.

Đọc và Down­load truyện FULL tại TRUYEN368.com

Chương 111: Q.1 - Chương 111
Chạy lòng vòng một hồi cũng tới quán ăn. Không gi­an xanh và cổ kính. Nhìn quán ít ai nghĩ đây là một quán ăn dành cho những người trẻ tuổi cả nhưng ở quán này rất ít khách là người lớn. Ban ngày bán rất nhiều món ăn khác nhau, ban đêm thì trở thành một quán cafe lung linh với ánh đèn. Suốt mấy năm vẫn không thay đổi. Có chăng là phục vụ khác, bàn ghế cũng khác. Tầm chiều tối quán khá đông. Chủ yếu là đồng phục áo dài, áo trắng của học trò sinh viên. Thi thoảng mới nhìn thấy vài người khác biệt vào quán như nó và Mèo. Chọn một góc khuất trong quán, nó ngồi xuống im lặng nhìn quanh. Mặc cho Mèo gọi món gì thì gọi. Chắc Mèo vẫn nhớ tụi nó hay ăn những món gì mỗi khi vào quán này. Gọi món xong Mèo quay qua nhìn nó cười

- Nè quán đổi chủ mất tiêu rồi

- Ờ…vậy đồ ăn còn ngon hok

- Uhm! Đổi chủ chứ hổng đổi người nấu

- À. Vậy cũng hổng ảnh hưởng mấy

- Có chứ. Có thêm mấy món mới

- Ờ.

- Nói chuyện gì thấy ghét ờ hoài

- Ờ ờ

Mèo cười. Nó cũng cười.

- Nhớ bà Ngọc hok

- Ờ

- Lấy chồng rồi

- Hồi nào

- Mới hồi tết nè. Bả có kiếm M mời đám cưới mà Mèo có gặp lại dc M đâu mời

- Ờ! Thôi mời cũng hổng đi đâu

- Sao vậy…ngại hả

- Ờ chắc vậy.

- Ông Kỳ cũng có vợ luôn rồi

- Hổng quan tâm.

- Hi­hi mấy người khác lấy chồng lấy vợ hết lun. Giờ còn Mèo với bà Liên à.

- Vậy sao Mèo hổng lấy chồng luôn đi cho đủ bộ

- Xí làm gì tự kiu ng­ta lấy chồng. Bộ sợ Mèo hả

- Sợ gì. Thấy ai cũng có gia đình. Mèo có luôn cho đủ bộ

- Chưa thích! Mèo còn nhỏ mà

- Sax! Biết mình nhiêu tuổi chưa mà nhỏ.

- Kệ. M giỏi M cưới vợ đi ở đó giỏi xúi

- M nhỏ hơn Mèo nhìu mà

- Mệt! Hổng tính lơn nhỏ với Mèo nha.

- Ờ ờ.

Phục vụ mang đồ ăn ra cắt ngang cuộc trò chuyện. Dọn đầy món ăn ra bàn. Nhiều Món thiệt. Có món cũ món mới nửa. Ngày xưa đi ăn trên bàn chỉ 1 hai món là dữ lắm, bây giờ thì khác, hổng còn tranh nhau một dĩa đồ ăn nửa. Như thường lệ nó vẫn chủ động chăm sóc nồi lẩu. Làm phục vu quen tay cho nên đi ăn uống đâu đó nó vẫn chủ động làm tất cả để mấy người phục vụ đỡ phải chăm sóc bàn của nó. Mèo gắp đồ ăn vào chén nó rồi vui vẻ tự gắp cho mình. Buổi ăn khá vui vì những câu chuyện kể về cuộc sống của mấy người bạn của Mèo mà nó quen. Nói chung đa số đều lớn tuổi hơn nó nên giờ họ đều đi làm, có gia đình hoặc đã di chuyển đến nơi khác sinh sống. Nó cũng không muốn gặp ai vào lúc này. Hỏi để biết vậy thôi.

- M tính mấy giờ về dưới

- Dưới nào

- Nhà M đó

- Ờ không M không về nhà đâu.

- Ủa vậy giờ M tính ở đâu

- Chắc vào nhà nghỉ đỡ đêm nay sáng về SG sớm

- Về sớm chi. Ở lại chiều mai hả về

- Thôi về con làm mấy thứ mai đi làm sớm nửa

- Vậy sao. Chút Mèo chỉ cho M nhà nghỉ ha

- Ờ.

- Đưa M qua nhà nghỉ xong Mèo phải chạy về nhà đóng cửa sa­long cái rùi qua đi chơi với M được hok

- Chơi gì nửa

- Chưa biết. Đi vòng vòng thui. Lâu mới gặp mà.

- Ờ. Sao cũng được

Tính tiền xong Mèo chỉ đường cho nó chạy ra nhà nghỉ ở gần mấy quán cafe ngoài ngoại ô thành phố. Trên đường đi có đi ngang qua nhà Mèo. Sa­long của Mèo cũng đẹp, tuy không quá lớn những nhìn sơ qua bên ngoài thì có vẻ cũng khá ổn. Hồi trước nó chỉ là thằng học trò long nhong, còn Mèo thì đã nghĩ học để theo người khác học make up, làm tóc, làm nail…vì Mèo chán học chữ. Nó cũng chán. Có điều hổng thể tự nhiên bỏ học như Mèo dc…

- Nè! Sa­long Mèo vẫn thiếu bảo vệ giữ xe kìa. Làm hok

- Ờ từ từ mai mốt thất nghiệp về xin làm liền

- Nhớ nha. Vậy Mèo để trống chỗ đó cho M. hi­hi

Nó cười nhẹ. Thì ra vẫn còn nhớ lời nói đùa năm nào. Mèo vẫn hay nói khi nào Mèo mở sa­long sẽ bắt nó về làm bảo vệ giữ xe cho Mèo, cơm ngày ba bửa, sáng cho 10 ngàn uống cafe, tối cho hun một cái, khuyến mãi thêm con heo để bỏ ống tiền uống cafe dư cuối tháng dắt Mèo đi mua sắm Đến nhà nghỉ. Cũng khá đẹp, bên ngoài có cả sân vườn, nằm không xa cafe phi trường. Người tiếp tân nhìn hai đứa nó cứ như cặp tình nhân đang đưa nhau vào nhà nghỉ vậy. Mèo hiểu ý nhìn nó cười tủm tỉm nháy mắt, nó cũng cười đi thẳng lên phòng. Mèo vội chạy theo phía sau giả bộ nắm tay dựa đầu vào vai nó diễn cho tiếp tân thấy.

- Mắc cười ghê

- Cười gì

- Thì người ta hiểu lầm tụi mình đó

- Ờ ờ

- Thôi M nằm nghĩ đi. Mèo chạy về nhà chút rồi qua.

- Ờ đi từ từ thôi

- Biết rồi.

Mèo đi ra ngoài khép cửa lại. Nó nằm dài trên giường, với tay bật tivi lên xem. Từ lúc chuyển lên thành phố, mức sống của tỉnh nó cũng tăng hơn, có cả truyền hình cáp rồi…chẳng những vậy hệ thống cáp cũng đã vươn mình về đến quê nó luôn. Nó thầm nghĩ chắc giờ này ông anh nó ở quê chắc đang nằm rung đùi ngoài chòi giữ tôm mà coi phim tuốt bên tây luôn ấy chứ =)). Bấm tivi vòng vòng, cuối cùng nó cũng chọn kênh ca nhạc của yeah1 cho lành, chẳng có gì để coi. Đài thì nhiều nhưng nào giờ nó cũng đánh mất thói quen coi tivi rồi, có time phòng trọ nó cũng nối cáp để xem như tivi mở cả ngày, chẳng coi dc gì toàn chui đầu vô cái máy tính cuồi cùng nó cắt cap chuyển nhượng cai tivi cho thằng bạn luôn. Hôm nào có đá banh thì chui đầu ra cafe ngồi coi cho mát.

Nằm suy nghĩ vẫn vơ một hồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc trước cuộc sống của nó cũng vậy. Luôn di chuyển, có khi nó đi hàng trăm km chỉ để thăm một người bạn vài tiếng rồi lại di chuyển sang nơi khác. Giờ cũng đi nhiều nơi trong ngày có điều hổng còn đi bằng xe máy nửa. Nó thức dậy bởi tiếng gọi khe khẽ. Mở mắt ra Mèo đang ngồi cạnh nó mĩm cười.

- Ngủ gì say như chết. Bộ hổng sợ người khác vào phòng ăn trộm đồ nửa hả

Nó cười

- Ờ…còn được cái thân với mấy trăm ngàn trong túi. Có đồ đạc gì đâu mà trộm.

- Thì trộm người.

- Ờ ai trộm dc thì cho trộm

- Hi­hi dzậy Mèo trộm à

- Duyệt luôn…về nhớ nuôi cơm nha

- Chuyện nhỏ!...hi giờ đứng dậy rửa mặt chở Mèo đi chơi đi. Đói bụng

- Sax…mới ăn hồi nảy.

- Biết mấy giờ chưa anh hai.

- Ờ ờ

Nó đưa điện thoại lên coi giờ. Mới đây gần mười giờ rồi. Vậy là ngủ dc gần 3 tiếng. Chắc Mèo đã ngồi để nó ngủ nảy giờ…Uể oải đứng dậy chui vào to­let đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo xong nó bước ra ngoài, suýt bật ngửa khi nhìn thấy Mèo đang quay lưng vào kiếng để make up lại. Dân trang điểm có khác, ăn mặc rất hợp dáng. Đúng là Mèo khác xưa rất nhiều nếu không muốn nói ít nhất về ngoại hình Mèo đã không còn teen nửa mà trưởng thành hơn, dịu dàng hơn và tất nhiên quyến rũ người khác phái hơn. Thành phô quê ban đêm cũng lấp lánh những ánh đèn, trời mát, gió thổi nhẹ nhẹ, chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên đường, mèo đẹp nhẹ nhàng dưới ánh đèn đường hoàn toàn che lấp sự có mặt của nó trong ánh nhìn của người đi đường, có lẽ cái số của nó đi với ai cũng bị chìm.

- Nè

- Gì

- Về trên đó làm ơn ráng ăn nhiều nhiều với tập thể thao chăm lại đi

- Ờ..

- Nói thiệt đó. Cho lớn người, khỏe ra chứ tính để nhỏ xíu vậy hoài hả

- Hết cao dc rồi

- Ai nói. Bạn Mèo có người bằng tuổi M mà tập thể thao nhiều, ăn nhiều giờ nhìn lớn lắm đó. Nhìn hổng ra luôn

- Vậy hả

- Thiệt mà…nhớ đó. Mai mốt về phải khỏe hơn nha

- Ờ ờ

Câu nói này có nghĩa Mèo sẽ muốn gặp lại nó. Trong đầu nó vẫn chưa định hình được…nó sẽ còn gặp Mèo nửa hay ko. Có lẽ chờ thời gi­an trả lời vậy. Ghé một quán cafe muộn ven thành phố, nó ngồi một mình gọi nước, còn Mèo thì chạy ra mấy xe bán hàng rong mua linh tinh mang về đủ món ăn vặt. Nhìn vậy mà vẫn không bỏ cái tật ăn hàng ngày nào. Mặc cho nó ngồi im nhìn, Mèo vui vẻ vô tư thưởng thức mấy món ăn của mình, thi thoảng quay qua đặt vào tay nó một miếng trái ây hoặc xâu cá viên…Ăn đã ngồi uống nước, uống xong ăn, hỏi linh tinh về cuôc sống, công việc hiện tại của nó. Duy chỉ về hồi ký là Mèo ko hề nhắc đến....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem