XtGem Forum catalog
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Ngày hôm qua đã từng - My Daisy full

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 49812


- Mà đúng là caffe bớt đắng thật đúng không nhox?

Nó mĩm cười

- Ừ! Thật!

- Hi­hi chị biết mà!

Chị của nó cười tươi vui vẻ ngả đầu vào vai nó tiếp tục nhẩm theo lời bài hát đang phát nhẹ nhàng từ chiếc oa ở góc phòng. Nó cũng tựa đầu vào ghế nhìn ra bên ngoài…Kể từ đó người ta sẽ biết thêm một cách để làm caffe bớt đắng nửa đó là cho thêm son môi, không phải son môi nào đâu nhé, chỉ son môi của chị thì mới có hiệu quả thôi. (Ha­ha)

Trời càng lúc càng về khuya, sương xuống càng nhiều, ở đây thơi gi­an dường như nhẹ nhàng, lặng lẽ hơn, không nhanh, không chậm, cũng không ngừng lại mà bình lặng trôi đi. Giống như món caffe son của chị nó đang uống vậy, từ từ vơi dần, từ từ ấm đi và từ từ cũng ngọt ngào hơn. Chờ nó uống xong ly caffe đặc biệt ấy, chị mới đứng dậy kéo tay nó.

- Mình về đi nhox! Chị buồn ngủ rùi nè!

Nó chẳng nói gì cũng đứng dậy đi theo chị. Ra đến ngoài, nhìn quanh khách cũng lác đác vài bàn trong góc, lần đâu tiên đến quán có lẽ ngồi như vậy là đủ lâu, làm một trong những vị khách cuối cùng của quán là đủ tình yêu rồi nhỉ (Cười). Thanh toán tiền xong nó gật đầu chào người thu ngân rồi cùng chị đi ra xe. Vừa bước ra bên ngoài chị đã run run nép sát vào người nó để tránh cơn gió lùa se lạnh. Nó lặng lẽ dắt xe ra ngoài đường mà không cần chú bảo vệ giúp đỡ, tự tay đội nón cho chị rồi siết ga quay trở lại đường cũ để về khách sạn. Hai bên đường vẫn tối om, chỉ có những ngọn đèn đường lấp lo trong tán cây, gió lạnh và cả tiếng côn trùng râm rang nửa nhưng nó chẳng còn lo như lúc đi vào quán nửa, có lẽ quán caffe đó cũng khiến nó cảm thấy an tâm hơn về con đường tối om, vắng vẻ này. Sau lưng chị của nó im lặng ngả đầu lên vai nó, tay chị cho vào hai túi áo khoác của nó, hơi thở chị nhè nhẹ luồn vào gáy nó âm ấm…cô nương nhà ta buồn ngủ dữ lắm rồi chứ đâu.

Xe ra nó chầm chậm về trung tâm thành phố, đường sáng hơn bởi nhiều ngọn đèn đường, phố núi luôn ngủ sớm hơn SG của nó kia mà, thi thoảng vẫn có những chiếc xe chở hàng hóa vượt lên trên xe nó, hai bên đường đều đóng kín cửa, chỉ còn vài chiếc xe của mấy chú xe ôm đậu ven đường, cả xe taxi và những cặp đôi đi chơi về muộn giống chị với nó nửa…Nó chủ động cho xe chạy chậm để chị không bị lạnh nên mất khá lâu nó mới về đến trung tâm thành phố. Người hai bên đường có vẻ đông đúc hơn, chủ yếu là khách du lịch đi chơi và những hàng quán đồ ăn bán muộn. Bổng chị lên tiếng

- Nhox ơi

- Sao chị?

- Chị muốn ăn ốc với uống sữa

- Ủa hết buồn ngủ rồi hả

- Hông!

- Chứ sao còn đòi ăn

- Uhm chị đói nửa rùi

- Mới ăn căng bụng hồi nảy đói nhanh trời

- Hi­hi chị không muốn đang ngủ bị đói bụng đâu. Kiếm ốc ăn đi nhox…nha…nha…

Nó quay về sau gật đầu, mắt chị vẫn nhắm nghiền.

- Rồi thì đi.

Nó đưa xe vòng về phía chợ, trên đường về khách sạn hình có nhiều quán ốc vỉa hè, hôm trước đi ăn uống cả đám nên nó biết giờ vẫn còn bán. Nó đưa dừng xe ngay quán ốc vỉa hè hôm qua cả đám ngồi ăn. Vẫn còn khách ngồi thưởng thức món ốc ngon lành dưới cái lạnh và sương Đà Lạt. Cô chủ hình như vẫn nhớ mặt nó và chị nên vui vẻ gật đầu mời mọc, hôm trước ăn uống, cả đám cũng có nói chuyện với cô chủ với lại 3 người kia thực sự nổi bật trong số khách đến ăn nên cô chủ vẫn nhớ nó và chị cũng không có gì lạ.

- Hai cháu đi chơi về hả. Ăn gì cô làm nào?

- Dạ cô chờ con chút

Nó dựng xe bước xuống rồi quay lại nói với chị

- Nè chị tới chỗ ăn rồi nè

- Uhm…uhm

Mắt chị vẫn nhắm

- Tính ngồi đó ăn hả trời. Xuống ngồi ăn nè

Chị không thèm nói gì giơ hai tay về phía nó, mắt chẳng mở ra luôn. Hix hix nhìn là biết nhõng nhẽo nửa chứ gì. Đúng là chị của nó!...Lắc đầu thở dài nó đành quay lưng lại.

- Rồi! Leo lên nhox cõng xuống nè

Ngay lập tức chị ngả người lên lưng vòng tay ra phía trước cho nó cõng xuống. Tìm một chỗ sát tường nó nhẹ nhàng đặt chị xuống rồi ngồi kế bên gãi gãi đầu ngại ngùng nhìn cô chủ quán. Chính cô chủ quán cũng chỉ biết cười cười lắc đầu

- Chiều chuộng chị gái quá!

- Dạ!

Nó chỉ biết cười trừ thôi chứ còn nói được gì nửa. Xung quanh mấy người khách khác cũng quay lại nhìn nó với chị thì phải.

- Hai đứa ăn gì cô làm nào

- Dạ dạ…- nó quay qua đẩy chị ngồi thẳng dậy – nè chị ăn gì kiu kìa

- Uhm…ăn gì cũng được nhox chọn đi

Chị trả lời theo kiểu con nít buồn ngủ, mắt nhắm nghiền vẫn không chịu rời khỏi vai nó.

- Bó tay với chị luôn.

Nó đành lắc đầu nhìn xuống quầy hàng ốc sau đó nói với cô chủ.

- Dạ cô làm món nào ngon nhất làm cho con 2- 3 món gì đi, món nào cũng được với gọi giúp con 2 ly sữa nóng.

- Rồi chờ cô chút

Cô chủ quán gọi giúp nó 2 ly sữa nóng xong quay trở lại bắt tay làm ốc. Còn nó thì chỉnh sửa lại nón, áo cho chị rồi móc điện thoại ra tìm số nhỏ Hân. Tiếng nhạc chờ vang lên được một lúc thì nhỏ Hân bắt máy

- Hân nghe nè!

- Đang làm gì đó

- Hổng làm gì. Đang nằm trong phòng nè

- Uhm…

Nó im lặng. Cũng chưa biết nói gì, định hỏi về em nhưng lại thôi nên vẫn không nói. Bên kia nhỏ Hân có vẻ thấy nó im lặng hơi lâu nên mở lời

- Mon đang làm gì đó?

- Ừ…ừ đang ngồi chờ ăn ốc với chị Phương nè

- Vậy hả, giờ còn thức hả

- Ờ cũng còn sớm mà

- Uhm!

- Sao về hổng nói gì hết vậy

- Uhm tại phải về sớm, thấy Mon đang ngủ hổng muốn làm Mon thức.

- Mon sao rồi? Cả ngày hôm nay có bị đau hông? Tâm trạng Mon có vui hơn chưa? Trên đó giờ có lạnh dữ hông? Có mặc áo khoác với đeo găng tay không? Có đeo khăng choàng cổ….

- Làm gì hỏi dồn dập vậy cô nương sao M trả lời kịp. Đừng lo cho Mon, mon ổn mà

- Xí! Ai mà thèm lo cho mấy người. Tại hổng biết nói gì nên hỏi cho có thôi

- Ờ ờ.

- Biết gì mà ờ. Liệu mà lo bản thân đó hổng ai lo dùm đâu

- Rồi rồi! Mon tự lo bản thân mình được mà. Về tới đó lúc nào vậy?

- Hồi chiều! Anh Phong chạy chậm mà

- Ờ! Mệt không sao hổng ngủ giờ còn thức vậy?

- Thức để….lo….

Nhỏ Hân ngập ngừng rồi nói tiếp

- Ừ thì thức đọc sách. Hân hổng quen ngủ sớm.

- Ờ đừng có đọc sách khuya quá hại mắt đó

- Biết luôn!

- Ờ thì nói vậy thôi. Mà nghỉ ngơi sớm đi. Trên này Mon với chị Phương ổn mà. À nói với anh Phong khỏi chạy xe lên rước tụi Mon nha

- Rồi sao Mon về

- Ờ để Mon với chị Phương đi xe khách về dc rồi. Mất công ảnh lên đường xa mệt nửa

- Uhm cũng được để chút Hân nói ảnh. À mà nè

- Sao?

- Ở trên đó được thì ở vài bửa chơi với chị Phương đi hả về

- Ờ biết rồi

- Nè Mon đừng có nghĩ nhiều nha. Lâu lâu đi lên tới trên đó thì ở cho chị Phương chơi đi về chi sớm. Với lại Mon cũng đâu có lịch học đâu, hồi chiều Hân nói với anh Kha xin cho Mon nghĩ làm mấy bửa nửa rồi đó

- Ờ ờ

- Nhớ đó! Mai mà lú đầu về đây biết tay Hân

- Rồi rồi. Có muốn về chị Phương cũng có cho về đâu lo

- Uhm…à mà còn tiền không? Anh Phong nói tiền phòng ảnh trả tới hết tuần luôn rồi. Mai ảnh chuyển tiền vào tài khoản chị Phương cho hai người đi chơi.

- Ờ thôi được rồi Mon còn tiền mà

- Tiền ở đâu mà còn. Hân có thấy bóp Mon còn nhiêu tiền đâu. Mệt quá mai chở chị Phương đi rút tiền sài đi. Đừng có bày đặt thấy hết tiền rồi chui về đây sớm à.

- Không sao đâu! Mon còn tiền thiệt

- Tiền đâu còn?

- Ờ trong ba- lô. Hôm lên đây bé Thy để tiền trong đó không cho Mon giữ nhiều tiền sợ Mon làm mất.

- Đó thấy chưa. Người gì hời hợt thấy sợ. Khỏi lo tiền đó Hân lấy cất rồi. Mai rút tiền trong thẻ để trên bàn sài đi. Tiền này Hân cất dùm mai mốt về trả lại cho.

- Trời đất…tự nhiên làm vậy chi không biết. Mon đâu phải con nít mà….

- Biết rồi…làm ơn đừng có tự ái dùm Hân đi. Tiền Mon làm một tháng có nhiêu đâu. Anh Phong nói chi phí dẫn chị Phương đi chơi Mon chịu không nổi đâu với lại là nhiệm vụ của ảnh là lo cho chị Phương mà.

- Ờ…nhưng mà M vẫn còn tiền. Thôi để Mon rút tiền trong thẻ của Mon được rồi. Thẻ Mon còn tiền. Chừng nào Mon hết tiền rồi mới sài qua tiền anh Phong gửi được chưa.

- Đã nói không là không! Cãi hoài Hân nghĩ nói chuyện với Mon luôn giờ.

- Đừng vậy mà. Mon chỉ muốn….

Bổng chị cốc đầu nó cắt ngang cuộc trò chuyện

- Muốn cái đầu nhox đó. Thẻ của nhox chị bỏ vô túi nhỏ Hân mất tiêu rồi lấy đâu nhox đòi sài…

Nói xong chị giật điện thoại trên tay nó đứng dậy đi ra xa nói chuyện

- Bé Hân ơi để tên nhox này chị lo cho….

Nó hết biết nói gì chỉ biết ngồi im lặng…Đàn ông con trai từng tuổi này rồi mà vẫn còn phải để người khác lo lắng, ngay cả mấy đồng bạc để chi phí cho chị đi chơi cũng lo không được…thật sự nhỏ Hân lo cho nó như vậy càng làm nó khó xử và càng đau hơn…Đồng ý là dẫn chị đi chơi thực sự túi tiền của nó không bao giờ chịu nổi nhưng dù sao con trai mà…ai lại không cảm thấy khó chịu khi nhỏ Hân làm vậy. Suy nghĩ một tí thì chị nói chuyện xong với nhỏ Hân quay lại đưa điện thoại cho nó.

- Nè nhox nói chuyện với bé Hân nhanh đi…chị đói bụng lắm rùi nè

- Ờ ờ…

Nó cầm máy, nhỏ Hân lại lên tiếng trước.

- Giờ sao

- Sao là sao

- Bộ giận Hân hả

- Ờ đâu có

- Mệt! Giận kệ Mon. Suy nghĩ nhiều Hân buồn, chị Phương buồn là lỗi của Mon đó

- Rồi dc rồi hiểu mà. Thôi ngủ sớm đi. Đừng lo, có gì về gặp nhau nói sau

- Uhm. Mai đi chơi vui vẻ đi. Về sớm chết với Hân đó.

Nhỏ Hân cup máy…Nó thở dài cất điện thoại vào túi. Cô chủ quán cũng dọn ốc lên cái bàn nhỏ trước mặt nó từ lúc nào. Chị ngồi kế bên cầm ly sữa đưa cho nó mĩm cười

- Nhox khờ đừng suy nghĩ nhìu nửa. Chị hiểu nhox mà…Nhox phải nghe lời chị, chị với anh Phong là anh chị của nhox, anh chị lớn hơn may mắn có điều kiện tốt hơn phải lo cho nhox.

- Biết rồi nhưng mà…

- Không nhưng gì hết. Nhox có muốn chị vui hông

- Tất nhiên muốn!

- Vậy giờ nhox phải nghe lời chị. Nhox nè, chị nè, Phong nửa...từ nay hổng ai được để ý tới vụ tiền nửa nha. Chị sẽ rất buồn nếu nhox cứ suy nghĩ như vậy. Thật đó…

- Rồi rồi…từ nay nhox không nghĩ vậy nửa được chưa…Nhox xin lỗi. Đừng buồn nhox nha

- Uhm…vậy mới ngoan. Rồi nhox sẽ hiểu chị, hiểu Phong thôi…Hi­hi mệt nhox ghê đồ ăn nguội hết rùi nè…nhox đút cho chị ăn đi...

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem