Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Yêu nhầm chị hai.. được nhầm em gái full - LeoAslan

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 40985


- Ngon, biết vậy nãy mua thêm 2 cây ! – Tôi cố mạnh miệng nói cứng.

- Thật hở ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.

- Ừ, nhiêu đây… pình phường…thôi ! – Bỏ mịa cái miệng chết tiệt, tự nhiên lại run lên đúng lúc này.

- Hì, N run cầm cập rồi kìa, về nhà Mai cho ấm ! – Nàng đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt rõ là đang cười.

Tôi cũng chả hiểu sao cũng bật cười thành tiếng theo, rồi dọc đường về hai đứa cứ nhắc lại rồi cười suốt chuyện khi nãy, tôi tự nhiên quên luôn cái lạnh, đem hết bản lĩnh tiếu lâm ra mà kể đủ chuyện đấu láo trên đời, Tiểu Mai cứ gọi là rạng ngời khuôn mặt suốt buổi. Đường phố 2h khuya vắng lặng như tờ, mỗi bọn tôi là như đang sống giữa ban ngày mặc ai ngủ thì ngủ, chứ đây vẫn chơi giỡn như thường.

- Đố N nha, 3 kg sắt với 3 kg bông, bên nào nặng hơn? – Tiểu Mai khẽ giật tay áo tôi.

- Dễ ợt, cả hai bằng nhau ! – Tôi tin vào toán học, số liệu là số liệu, chính xác là tuyệt đối.

- Vậy 1kg sắt với 1kg bông cũng nặng bằng nhau luôn đúng hem ? – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi vẻ tinh nghịch.

- Dĩ nhiên rồi , cùng giống số liệu thì đều y chang nhau hết mọi tính chất và mọi tác nhân có thể gây ra ! – Tôi đáp đầy tự tin.

- Vậy….cái nào rơi vô đầu đau hơn ? – Tiểu Mai nheo mắt.

- Ơ…thì… ! – Tôi cứng họng, rõ là câu này oái ăm quá thể, 1kg bông thì to tổ tướng, có rớt xuống cũng chả chết ai vì trọng lượng phân tán ra theo kích thước rồi, nhưng 1kg sắt thì nhỏ mà lại nặng, rớt trúng có mà toạc đầu . Nhưng vừa nãy lỡ chốt hạ 2 bên y xì nhau rồi, giờ trả lời thì khác gì tự mình vả vô mồm mình.

- Hì hì, câu khác ha, nhà toán học ! – Nàng vờ ngước lên suy nghĩ.

- Ừa, lần này sẽ khác ! – Tôi đáp chắc nịch.

- Hỏi đáp nhanh nha, Mai hỏi là N trả lời liền đó ! – Tiểu Mai gi­ao kèo.

- Không thành vấn đề ! – Tôi liếm môi.

- Chuột gì có 2 chân ? – Nàng hỏi.

- Ơ…. Chuột là động vật bốn chân mà ! – Tôi ngạc nhiên.

- Chuột Mick­ey đó N, hì hì ! – Tiểu Mai cười cười.

- À, ra vậy , đúng là đố vui ! – Tôi lắc đầu.

- Tiếp, vậy vịt gì có 2 chân ? – Nàng làm mặt nghiêm trọng nhưng ko giấu vẻ đùa cợt.

- Dễ ợt, vịt Don­ald ! – Tôi phổng mũi, tin chắc đây sẽ đúng.

- Vịt gì lại chẳng có 2 chân, hi hi ! – Tiểu Mai cười khúc khích.

- Èo…ơi.. ! – Tôi lắc đầu chịu thua – Vậy để N đố Mai, con gì càng to càng nhỏ ?!

- À, con cua, 1 càng to 1 càng nhỏ ! – Nàng thản nhiên đáp.

- Vậy …cái gì càng nhỏ càng cao ? – Tôi cười đểu.

- Cái gì nhỉ ? – Tiểu Mai nhíu mày đăm chiêu.

Tôi thong thả đạp xe, nhấn nhá cảm giác lần đầu tiên nhìn Tiểu Mai toàn diện mà tôi biết đang suy nghĩ đầy thắc mắc, mãi đến khi tới nhà rồi nàng vẫn còn suy nghĩ, vẻ như chưa chịu thua tôi trong khoản đố mẹo.

- Đến nhà rồi, mở cửa nào tiểu thư ! – Tôi cười cười.

- Ơ…hì, ừ ! – Nàng giật mình bước xuống xe.

Vào nhà rồi mà Tiểu Mai vẫn còn ngơ ngẩn câu hỏi của tôi.

- Rốt cuộc là gì vậy N ? Mình chịu thua rồi đó ! – Nàng xịu mặt xuống nói.

- Hề hề, là máy bay, có phải khi nó bay càng cao thì ta thấy nó càng nhỏ ko ? – Tôi cười đểu dã man.

- Ah…N đố vậy ai mà giải cho được ! – Tiểu Mai khẽ dậm chân phản đối.

- Giải ko được thì mới đố chứ, khà khà ! – Tôi vênh mặt.

- Ứ…tí chơi tiếp, đợi Mai pha trà đã ! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

- Ừa, hì hì, thì chơi thôi ! – Tôi khoái trá đáp trả.

Tôi ngồi bộ sa­lon phòng khách, cũng đã khuya rồi nhưng cứ tỉnh queo chả hề biết buồn ngủ là gì, hồi hộp mong ngóng món trà đào của Tiểu Mai, nàng chỉ pha tôi uống 2 lần nhưng cứ gọi là nhớ mãi, vừa thơm vừa ấm, vị ngọt nhưng không gắt. Tôi ngước nhìn ra phía cổng, ngoài trời đã yên lặng tĩnh mịch, hương hoa sữa thơm ngát khẽ đưa tận mũi, cảm giác vừa…hạnh phúc vừa thanh bình, vả chăng đây là lần đầu tiên tôi ngủ nhờ nhà một người bạn, mà lại là con gái, tôi nhủ thầm bản thân bằng mọi giá ko được ngủ, cô nam quả nữ trong một nhà thì có lẽ khó tránh khỏi chuyện thị phi nếu để người ngoài phát giác, nhất là nếu em Vy mà biết thì tôi chỉ có nước ôm hận ngàn thu, vạn kiếp bất phục. !

Tôi ngồi đợi nghĩ vẩn vơ một chút thì Tiểu Mai đem lên cơ man nào là bánh ngọt các thứ với ấm trà gốm và 6 cái tách. Tôi trông cách nàng rót trà mà thích mê, vừa trang nhã vừa dịu dàng, Tiểu Mai dùng tay trái nâng cổ tay phải cầm ấm trà bằng 3 đầu ngón tay và nhẹ nhàng rót đều cả 6 tách.

- Có 2 người mà sao đến 6 tách vậy Tiểu Mai ? – Tôi thắc mắc.

- Hì, rót đều vậy để nước trà không khác nhau về độ đậm nhạt, nếu Mai rót N 1 tách, N uống hết rồi mình rót tiếp thì tách thứ 2 sẽ nhạt hơn tách thứ 1 !– Nàng từ tốn giải thích.

- Uống trà mà công phu vậy hở ? – Tôi gãi đầu.

- N thử miếng bánh này đi, rồi hẵng uống trà ! – Tiểu Mai chìa cho tôi một cái bánh nhỏ màu xanh ngọc bích.

Bánh rất ngon, dẻo thơm mà lại không gắt mùi đường, tôi trước giờ chưa ăn loại bánh nào như vậy, và cũng chưa thấy chỗ nào bán bao giờ.

- Bánh ngon quá, mua ở đâu vậy Mai ? – Tôi tò mò hỏi.

- Mình tự làm đó, N thích thì sáng mai mình gói cho N đem về ha ?! – Nàng cười tươi.

- Ừa, vừa đọc sách vừa ăn bánh này thì tuyệt ! – Tôi gật đầu lia lịa.

- Hì, bánh này chỉ là phụ, dùng để tăng hương vị của trà vào vị giác thôi, bây giờ N uống thử ngụm trà này đi ! – Nàng đưa tay về phía mấy tách trà.

Quả thật lần uống trà này có khác hơn hẳn, 2 lần trước tôi uống thấy trà vẫn thơm, nhưng lần này tôi cảm nhận rõ mùi trà thơm bốc lên tận mũi, nước trà ấm dần từ từ đến tận bên trong cổ, dư vị ngọt thanh vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi.

- Tuyệt chiêu, ấm quá ! – Tôi xuýt xoa, thán phục Tiểu Mai sát đất.

- Ừ, lúc nhỏ mẹ hay dạy Mai pha trà với cắm hoa lắm, giờ thỉnh thoảng lúc rảnh mình cũng hay làm vậy ! – Nàng hấp háy mắt.

- Ai lấy được Mai chắc sung sướng cả đời, ngày nào cũng có trà uống bánh ăn, hề hề ! – Tôi vô tư nói trống không.

- Không có đâu ! – Nàng lắc đầu cười mỉm.

- Giờ làm gì ? – Tôi liếm môi hỏi.

- Hì, tuỳ N ! – Tiểu Mai tựa cằm nhìn tôi.

- Ừ… đánh cờ đi, cờ caro hén ?! – Tôi gợi ý.

- Được đó, để mình vào lấy giấy viết ! – Đoạn rồi nàng đứng dậy đi vào trong.

Tôi ngồi sa­lon, hết bóc bánh rồi lại uống trà, công nhận sướng như tiên, chả cần tìm thiên đường đâu xa, khuya lạnh mà ngồi sa­lon êm, có trà nóng với bánh ngọt thì nhất tôi rồi !

- Nhường Tiểu Mai đi trước đó ! – Tôi cực kỳ tự tin về trình cờ caro của mình, với những ngón 3 đường 5 liên tiếp luôn giúp tôi bất khả chiến bại suốt cấp 2 về loại cờ này.

- Ừ, đừng hối hận nha, hì hì ! – Nàng nói câu làm tôi đâm tự ái quá chừng.

Thế mà hoá ra lại đúng, qua 5 ván thua liên tiếp tôi hối hận thật, lần đầu tiên trong đời tôi thua cờ caro thê thảm đến vậy, tôi hết giương đông kích tây rồi lại điệu hổ ly sơn, liên tục tấn công trên khắp mặt…giấy, thế mà Tiểu Mai cứ từ tốn chặn mũi, rồi lâu lâu điểm vào vài chỗ mà tôi không ngờ đến, tôi đi từ thua đến thua , thất bại toàn diện.

- Haizz, sao cái gì Mai cũng giỏi hết vậy ? – Tôi buông bút dựa lưng vào ghế thở hắt ra.

- Chắc khuya rồi nên N mệt đấy ! – Nàng cười mỉm dọn giấy viết.

- Ko phải, còn cờ nào khác ko ? – Tôi nổi sĩ diện.

- Ừ…, cờ vây ? – Tiểu Mai e dè nhìn tôi.

- Cờ vây là cờ gì ? – Tôi trợn mắt.

- Là…, thôi, chắc giải thích lâu lắm, còn cờ tướng nữa ? – Nàng lắc mái đầu.

- Ờ được đó, lấy cờ tướng ra đi ! – Tôi quyết tâm rửa hận, đằng nào cờ tướng tôi cũng thuộc dạng có số má, từ nhỏ đã lê la quanh mấy bàn cờ tướng của người lớn đánh trong xóm, rồi luyện với ông ngoại, ít ra trước giờ tôi chưa từng gặp đối thủ cùng lứa.

Nhưng lần này tôi cẩn trọng hơn, lỡ Tiểu Mai lại toàn diện nữa thì có mà độn thổ, tôi đi cờ chậm rãi, thỉnh thoảng lại nh�luôn gi��m trà rồi gật gù suy nghĩ y chang ông cụ non, làm Tiểu Mai thỉnh thoảng cười khúc khích.

- Chiếu pháo trùng ! – Tôi gõ cờ đánh chách 1 tiếng.

- Ơ… hic ! – Nàng giật mình, sau đó nhận thua.

Trời ko phụ người tài mà, ít ra khoản cờ tướng tôi có thể hơn được Tiểu Mai, vậy nên những ván sau tôi toàn lựa những nước hiểm hóc mà đánh.

- Chiếu tướng bắt xe, sao đây, mất tướng hay mất xe ? – Tôi cười khoái trá.

- Ứ…, biết mình tệ rồi mà đánh mạnh tay dzạ, hic ! – Nàng bĩu môi.

Được thể tôi lại đánh hiểm hơn nữa, rồi thích thú nhìn Tiểu Mai tựa cằm đăm chiêu suy nghĩ, đôi mày nhíu lại bên làn tóc mai khẽ rũ xuống, gò má cao hồng lên, thỉnh thoảng nàng lại cắn môi do dự , ặc nghĩ đến đây tôi chẳng dám nghĩ thêm nữa, ko khéo nhìn riết rồi quên luôn em Vy thì khốn, thế nên tôi quyết định… phóng hạ đồ đao, sẽ đánh cờ nhẹ tay hơn để tránh tình trạng nàng cứ ngồi suy nghĩ với dáng vẻ mê hoặc nam nhân này.

- Sao thế ? Đầu bốc khói rồi kìa ! – Tôi cà khịa.

- Để suy nghĩ đi mà, hic ! – Tiểu Mai ngúc ngắc mái đầu.

- Ừ, có mà nghĩ đến mãn đời, hì hì ! – Tôi cười khổ, xem ra nàng ta vẫn chưa chịu phục.

Tôi tay chống cằm ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài đường, vắng lặng như tờ ko một bóng người, cũng phải thôi, giờ này có người ngoài đường hoạ hoằn là ăn trộm ấy chứ. Nghĩ lại ngày hôm nay cũng dài thật, mới vừa đi chơi với em Vy xong mà giờ đã ngồi nhà Tiểu Mai, cứ như đời thay đổi 180 độ, mà đúng là thức đêm mới biết đêm dài, chơi đủ trò nãy giờ mà trời vẫn chưa sáng.

Tôi ngồi tựa vào ghế nghĩ vẩn vơ một hồi rồi ngủ luôn lúc nào ko hay trong không gi­an yên tĩnh của buổi đêm, hương hoa sữa khẽ đưa miên man…

Tiếng đàn pi­ano vang lên thánh thót, lúc nhanh lúc chậm, du dương mà kiêu hãnh, nhẹ nhàng mà tình cảm vang lên bên tai tôi, nghe cứ mờ mờ ảo ảo, nhỏ bé rồi từ từ lớn dần, có mùi thơm nhẹ nhàng đâu đó đưa lên mũi, tôi hé mở mắt rồi choàng tỉnh, hoá ra tôi ngồi ghế mà ngủ gật vậy suốt đêm, trên người là tấm chăn bông chắc có lẽ Tiểu Mai đắp cho, nhìn ra ngoài thì trời đã sáng.

- Chào buổi sáng , hì ! – Tiểu Mai đang ngồi đàn pi­ano phía cửa sổ ngừng tay hỏi, trông nàng tươi tỉnh như chẳng hề thức khuya.

- Ơ tối qua N ngủ gật luôn à ? – Tôi dụi dụi mắt cười đỡ ngượng.

- Ừa, Mai suy nghĩ hồi lâu định chịu thua, ngước lên thì thấy N ngủ rồi ! – Nàng đứng dậy đáp ! – N rửa mặt đi !

- Ờ, hơn 7h30 rồi, chắc giờ N về luôn, nói với mẹ sáng nay về sớm mà ! – Tôi nhìn đồng hồ rồi tá hoả ra mình ngủ lâu dữ vậy.

- N ko dùng bữa sáng đã rồi hẵng về ? – Nàng ngước nhìn theo hỏi.

- Hì, để về bên nhà ăn luôn, mở cổng dùm N đi ! – Tôi rửa mặt xong rồi đi vội ra phía cổng.

Nhét gói đồ kẹp vào sười thay��n đầm rồi tôi dắt xe ra ngoài, đường phố phía xa đã tấp nập người qua lại....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


Duck hunt