Insane
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Yêu nhầm chị hai.. được nhầm em gái full - LeoAslan

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 40987


Những ngày tiếp theo, 2 nàng vẻ như không tranh cãi gì nữa thật, việc người nào ra việc người đó chẳng lấn sân nữa, chỉ khác là cư xử với nhau có phần lãnh đạm, cực chẳng đã liên quan đến việc trong sinh hoạt lớp thì mới gặp nhau bàn vài câu cho có lệ, ko thì thì nước sông không phạm nước giếng. Tôi thì nghĩ chuyện này cũng bình thường, con gái giận lâu là đương nhiên, nhưng đã giận ra ngoài mặt như vầy rồi thì chắc cũng chẳng để trong lòng điều gì, chỉ cần có dịp thích hợp là có thể làm lành, xuề xoà cho qua, nhưng vài ngày sau sự thật đã chứng minh tôi vẫn chỉ là một cậu trai lớp 10 hãy còn non nớt lắm, không hiểu gì về tâm lý con gái cả.

Mở màn là giờ Kĩ thuật nông nghiệp, cô Thương hôm đó giảng về các loại thực phẩm làm từ thịt gia súc gia cầm, gồm cả làm thủ công đến đóng hộp theo dây chuyền. Đại khái là tiết này cũng chẳng có gì khó nhằn lắm, chỉ ngồi nghe và thảo luận, nên đến khi cô Thương hỏi :

- Vậy em nào cho cô biết xúc xích được làm từ những nguyên liệu gì ?!

Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra đáp án, và cái tay cũng nhanh không kém, giơ thẳng lên giành quyền phát biểu ngay lập tức, cả lớp thấy tôi xung phong trong môn này thì cũng lấy làm ngạc nhiên, vì xưa nay tôi luôn cực kỳ chật vật trong các môn xã hội, không vì làm biếng chép bài thì cũng vì lười học thuộc bài, nên khi tôi đường hoàng đứng lên phát biểu, xung quanh thấp thỏm xem tôi trả lời câu hỏi cực dễ này ra sao.

Nhưng đến đây cũng cần nói về ông anh quý hoá của tôi chút, vì tại ổng mà tôi dính đến chuyện bi hài này. Trước khi tôi ra đời thì ba mẹ tôi vì công việc nên gửi ổng ra quê nội nhờ ông bà chăm sóc giùm, mãi đến khi tôi 4 tuổi và ba mẹ tôi xin phép đưa ổng về lại nhà ở Phan Thiết thì tôi mới biết là tôi còn có 1 ông anh trai. Lần đầu gặp mặt, tôi nhớ ba mẹ tôi nói cái gì đó mà ổng tới xoa đầu cười cười rồi nhấc bổng tôi lên, dù lúc đó ổng cũng chỉ mới 6 tuổi, và sau đó lật đật thả tôi xuống và thở hồng hộc, tôi mút tay rồi cười nắc nẻ. Hai ông thần chơi với nhau rất hợp, trò gì quậy phá cũng nghĩ ra được, nhớ nhất là cái ngày đầu tiên ổng về nhà, 2 đứa đang chơi đánh trận giả thì thằng Nhí hàng xóm hay qua nhà tôi chơi chạy sang, ông anh tôi vừa thấy nó bước vào nhà là quắc mắt :

- Nhà của em tao, ai cho mày vô ?!

- Dạ…ơ, em qua chơi dzui mà ! – Thằng Nhí mặt đần ra, chẳng hiểu gì sất.

- Mày qua tính ăn hiếp em tao hả ? – Rồi ổng xách cây kiếm mũ rượt nó chạy khắp nhà.

Đến khi tôi giải thích nó là bạn tôi từ nhỏ xíu thì ổng mới quăng kiếm, lại xoa đầu nó cười cười, lại nhấc nó lên rồi để xuống và lại thở từng chập. Từ đó 3 thằng thân nhau, chơi gì cũng chơi chung, nhưng ấn tượng với tôi nhất là cái lần tôi bị cái răng khôn mọc ở trong lung lay sắp gãy, mẹ tôi bảo cứ để dần là nó tự rụng, nhưng tôi thì lấy làm đau khổ lắm, vì nhai cơm mà cứ sợ gãy răng. Thế nên một bữa ông anh tôi mới nghĩ ra một phương pháp tuyệt diệu rồi thi hành ngay, mà tôi thề rằng bây giờ có cho tôi một núi tiền tôi cũng ko dám làm lại trò đó.

- Em cột xong rồi đại ca ! – Thằng Nhí theo lời ông anh tôi, cột sợi chỉ 1 đầu vào cái răng lung lay của tôi, 1 đầu cột vào tay nắm cửa phòng, hồ hởi báo cáo thành tích.

- Tốt, giờ đứng dang ra ! – Ổng làm bộ nghiêm trọng, lùi ra vài bước sau cánh cửa.

- Có…sao ..không ? Ớ..ớ..! – Tôi ú ớ lo lắng về kế sách này.

- Chẳng sao, cứ để đại ca lo cho ! – Ổng quệt mũi, nhíu mày vận công.

Rồi ông anh tôi lao đến như tên bắn, tung 2 chân lên trời làm một quả song phi cước tuyệt hảo vào cánh cửa phòng đang cột chỉ vào cái răng của tôi.

- Pứng…rốp… ! Tiếng nứt gãy khô khốc vang lên, cánh cửa giật mạnh ra kéo theo cái răng của tôi văng toạc ra ngoài.

- Á…hu…oaaa….oaaaa ! – Tôi nhìn cái răng văng ra nền nhà, và chợt cảm thấy đau buốt trong miệng, có vị mằn mặn, chấm tay vào thì hoá ra là máu, khiếp đảm ôm mặt khóc giãy đành đạch.

- Thằng Nhí lấy tao cái bông gòn mau ! – Ông anh tôi mặt mày xám ngoét vì thành công ngoài kết quả dự tính.

Thằng Nhí run lẩy bẩy đưa bịch bông gòn, và đại ca quý hoá cầm nó mà chấm chấm vào mồm tôi để cầm máu, tôi khóc lăn lộn một hồi cũng mệt, ngồi dậy thì thấy đã hết chảy máu và hết đau, mà lại nhẹ nhõm vô cùng vì không còn cái răng lung lay khó chịu nữa, lại quệt nước mắt cười hề hề, tối ăn cơm ngon lành. Sau vụ đó tôi cực kỳ nể đại ca, ổng bảo gì nghe đó, tin răm rắp và làm theo ngap tắp lự. Có lần tôi tò mò về cái hoa văn thêu trên áo thun của ổng, thấy cái hình tròn có chỉ vàng xẹt qua xẹt lại mấy đường, nên hỏi nó là cái gì, ổng gãi đầu một lúc rồi bảo đó là hình ảnh….địa ngục, tôi gật gật tin lấy tin để, ra địa ngục nó nhỏ xíu và có mấy cái gai đâm ra như vậy.

Chương 7

Con thấy vẫn khoẻ như thường, hay mình xin xuất viện đi, chắc bữa đó do con đi nắng nên bị vậy thôi ! – Tôi khẩn khoản nói với mẹ.

- Cứ nằm đây, có bệnh hay ko do bác sĩ quyết định, chứ mẹ con mình biết gì đâu ! – Mẹ tôi không đồng ý.

- Nằm đây chán quá, đến cả ăn còn bị ép phải ăn cháo ! – Tôi giở giọng phàn nàn.

- Cô điều dưỡng nói vậy thì mình phải nghe thôi ! – Rồi mẹ tôi lấy tờ báo ra bảo tôi đọc cho đỡ chán.

Đến trưa tôi lại phải truyền thêm chai nước biển nữa, mà chẳng hiểu truyền vào để làm gì, chỉ thấy mát mát nơi kim đâm thôi chứ không thấy khoẻ thêm cũng ko mệt thêm. Thế này thà bơm Sting vô còn hơn, ít ra còn cảm thấy bổ ích dẫu biết cái mác nhân sâm trên chai Sting là giả, nhưng cũng còn hơn truyền loại nước mà tôi lâu lâu vẫn ra biển tắm rồi sặc sụa cả vào mắt vào miệng.

Tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ đếm xem số cây trồng trong khuôn viên bệnh viện là bao nhiêu, số xe hơi đang đậu là mấy chiếc, thiếu điều định đếm luôn số xe máy và xe đạp đang dựng dưới sân luôn thì đột nhiên bên giường đối diện, ông cụ đang thở oxy bỗng giật nảy người lên rồi tru tréo những gì đó mà tôi nghe ko rõ, sùi cả bọt mép ra ngoài. Kinh hoàng hơn là ông cụ còn giật phăng tay ra khỏi chai nước đạm đang truyền, mũi kim bị rút ra đột ngột nên máu bắn cả vào mặt người nhà.

- Cứu, ai giúp giữ ông tui lại với ! – Chị người nhà thét lên.

Anh thanh niên giường bên cạnh tôi lật đật chạy lại giữ 2 tay ông cụ để khỏi quơ liên hồi tránh mất máu thêm, mẹ tôi thì lật đật chạy ra ngoài hành lang gọi y tá, tôi cũng phốc xuống giường mà giữ lại chân ông cụ đang đạp cật lực vào người anh kia.

Ông cụ như đang mê sảng, vẫn tru tréo những gì đó, nước mắt với bọt mép sùi ra liên hồi, tệ hơn là tôi thấy mũi kim của bình truyền đạm đã gãy vì nãy bị ông giật quá mạnh, tình trạng này khá nguy hiểm vì đoạn kim gãy có thể chạy theo mạch máu vào tim, có thể gây tử vong.

- Anh bóp chặt cổ tay trái ông cụ lại đi, đừng cho máu kịp lưu thông ngược lên cánh tay, kim bị gãy có khi còn trong đó đấy ! – Tôi nói như thét.

Anh này làm theo lời tôi, chị người nhà luống cuống dọn ống kim và giá treo chai thuốc xuống, vừa khóc nấc lên vì sợ. Khoảng 2 phút sau thì bác sĩ và y tá chạy vào, họ mới xử lí vết thương nơi tay rồi đẩy giường ông cụ ra ngoài, chị người nhà tất tả chạy theo, tôi thở phào ngồi phịch lên giường quệt mồ hôi.

- Có bị gì ko con ? – Mẹ tôi nhìn hết lượt tôi từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.

- Con ko sao, cũng may là bác sĩ tới kịp ! – Tôi thở dốc.

- Mày bệnh mà còn ko chịu nằm yên! – Rồi mẹ tôi sửa lại cái gối đầu giường và đẩy người tôi xuống bảo nằm lại đi.

- Hiện giờ thì con chưa thấy bệnh gì hết, hì hì ! – Tôi phì cười vì mẹ lo xa.

Anh thanh niên kia rửa mặt xong rồi bước vào lại, trên áo vẫn còn vài vệt máu có lẽ từ ông cụ văng lên.

- May ghê, chẳng biết ông lão có bị sao ko ! – Anh này ngồi xuống cạnh người mẹ.

- Mấy hôm trước lúc con về nhà cũng có lúc bị giống vậy đấy, mẹ ngồi mà sợ run lên ! – Mẹ anh này tiếp lời.

- Em cũng ko sao chứ ? – Anh ta quay sang hỏi tôi.

- Dạ ko ! – Tôi gật đầu cười cười đáp.

- Ừ, nãy may trong phòng có 2 đứa mình là đàn ông mới giữ lại được, ông lão giãy mạnh quá ! – Anh này xoa xoa tay, tôi mới thấy có 4 vệt đỏ bầm kéo dài, chắc là khi nãy bị ông cụ cấu vào.

- Nghe đâu ông lão này ở dưới quê, lúc phun thuốc trừ sâu trên ruộng thì lại hút thuốc, gặp hôm gió độc hay sao mà xỉu ngay giữa đồng rồi đưa lên đây, bác sĩ bảo là ngộ độc thuốc trừ sâu khá nặng ! – Cô nằm giường bên tần ngần nói.

- Phun thuốc rầy thường phải bị khẩu trang, đằng này ổng lại còn hút thuốc… ! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.

Tôi cũng thất kinh khi nghe chuyện này, ai đời đâu vừa đi phun thuốc vừa đi hút thuốc lá, cứ phun 1 chập lại hít 1 hơi thì bảo sao mà không nhiễm độc cho được, hèn gì nãy thấy biểu hiện ông cụ không bình thường, cứ như mấy người bị động kinh tôi xem trong phim. Chẳng bi�> - Hiện��t có khi nào đang đêm cả phòng đang ngủ, ông cụ lại nổi điên mò dậy cầm dao gọt trái cây mà lụi vô ai đó trên giường luôn không chừng. Nghĩ tới tôi thấy toát mồ hôi hột, có khi vô đây chưa chết vì bệnh đã chết vì bị ám sát rồi, có khi phải nhờ ông bác sĩ quen kia chuyển phòng cho an toàn quá.

Đến trưa, tôi khẽ nói với mẹ đang ngồi đọc báo :

- Mẹ, hay là nhờ bác sĩ cho mình chuyển phòng bệnh !

- Chi vậy ? – Mẹ tôi ngạc nhiên tháo mắt kính ra.

- Con thấy có khi ông cụ nằm bên kia lỡ lâu lâu lên cơn vạ lây sang mình thì khổ ! – Tôi rụt đầu đáp.

- Ừ…mà qua phòng khác có thể con ko có giường riêng như vầy đâu, phải nằm giường xếp như mẹ không chừng ! – Mẹ tôi ngần ngại.

- Chẳng sao, giường nào chả được ! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang giường ông cụ ra chiều uý kị.

- Ừm, để ngày mai mẹ hỏi thử xem sao !

Đến chiều khoảng 5h30 thì ba tôi vào thăm, sẵn chở mẹ tôi về nhà tắm rửa rồi lấy thêm đồ đạc, để tôi ở lại một mình 2 người cũng khá yên tâm vì thấy tôi chưa có biểu hiện bệnh trạng gì cả. Tôi ngồi một hồi rồi định lôi cuốn báo ra đọc lại lần nữa.

- Con bị gì mà nhập viện ? – Cô nằm giường bên hỏi.

- Dạ con cũng chưa biết, bác sĩ nói đang theo dõi ! – Tôi quay sang đáp.

- Ừ, cô vừa phẫu thuật xong, chắc cũng hơn tuần nữa mới xuất viện được ! – Người này thở dài, tay cầm quả táo mời tôi.

- Dạ con vừa ăn xong ! – Tôi cười từ chối rồi hỏi – Ủa anh con trai cô cũng về rồi à ?

- Ừ, nó với đứa cháu cô thay phiên thăm nuôi, tại thằng con cô tuy xin nghỉ làm nhưng cũng tranh thủ về nhà vài tối để làm việc sổ sách trên máy gì đó ! – Rồi cô này với tay sang lấy ấm nước nhưng rót ra chẳng đủ 1 ly.

- Cô để con ra ngoài lấy giùm cho ! – Tôi xuống giường bước tới tủ bên kia lấy bình thuỷ.

- Ừ, nhờ con ! – Cô tươi cười gật đầu.

Tôi cầm phích nước ra ngoài, chưa kịp ra tới cửa thì đã thấy y tá đẩy ông cụ đối diện vào lại phòng, chị người nhà đi cạnh bên tay cầm chai nước thuốc đang truyền giơ lên cao. Chậc, cũng chẳng sao, cùng lắm mai là chuyển được sang phòng khác, tôi nghĩ bụng rồi nép vào cho y tá đi qua và bước ra ngoài phòng.

Hành lang lầu 7 có vẻ đã vắng người hơn tối qua, chắc người ta cũng tranh thủ về nhà tắm rửa giặt giũ để buổi tối lại vào, tôi nhìn quanh quất rồi phát hiện máy nước nóng lạnh ở góc hành lang, thong thả đi tới đó....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem