Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 5

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 6074


5 giây sau, lại một tin nhắn mới : ""00000000" muốn thêm bạn trên Facebook". Giờ thì tôi đi ngay tới trang của "0000000" xem mấy cái thông tin của nó có giống với tài khoản "Không xác định" không? Tham gia ngày hôm nay, và cũng sinh trong ngày hôm nay vào 18s trước, nhưng trên dòng thời gian lại có máy cái ảnh kì lạ. Hình ảnh những con người đang hạnh phúc, một vài ngừoi đã trưởng thành, một số thì là những đứa trẻ, nhưng tất cả đều không hợp với trang cá nhân này.

Tôi mở album ảnh, và sau khi lướt qua những tấm ảnh về sự hạnh phúc tới kì lạ, tôi nhận ra một bức ảnh có tôi và bạn bè trong đó, những gương mặt vô hồn. Tôi đã bị sốc. Giờ thì tôi đã nhận ra rằng tôi đã bị quấy rối bởi một kẻ nào đó .... hoặc một cái gì đó. Và liền sau đó, tôi bất ngờ nhìn thấy một tấm ảnh về nhà tôi, với tôi đang ngồi đó, ngay sau chiếc máy vi tính, dường như được chụp... ngay.. lúc này.

Tôi đã rất sợ hãi và sốc. Tôi quá bát ngờ khi nhận ra bức ảnh này có thể biết chính xác nơi mà tôi đang sống. Tôi cuống cuồng đóng toàn bộ rèm và khóa chặt cửa ra vào. Tôi thở dốc và choáng váng. Không hề muốn động tới cái máy tính, nhưng rồi vẫn rờ tới nó : Tôi nhận được một tin nhắn từ "00000000".

Trích:
"Tắt cái000webcam của mày đi, loài000người nhìn thật bẩn000thỉu khi chú000ng vã mồ000hôi".
Ngya lập tức, tôi thét lên và đập nát cái webcam chỉ với đôi bàn tay trần. Bàn tay tôi tứa máu, với những vết khứa của các mảnh nhựa.

Tôi liền chặn 00000 và sau đó thì tôi nhận được một tin nhắn,nhưng tôi không muốn động tới nó. Điện thoại tôi đã hết pin, nên tôi chẳng thể gọi cho ai, tôi lại càng không muốn ló đầu ra ngoài bây giờ. Lát sau, người hàng xóm của tôi đã để lại một mảu tin nhắn trên tưởng:

Trích:
"Con người nê00n khó00a cửa lạ00i..."


Câu chuyện thứ 45:
Lightning




Chúng tôi vừa mới chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ nhắn ở một vùng ngoại ô kia. Đó là một khu vực tuyệt như mơ - với những người hàng xóm ít nói, nhưng thân thiện, và những cây cọc hàng rào bao quanh các sân vườn. Có thể nói đây chính là một khởi đầu mới của tôi, một ông bố đang sống độc thân, cùng đứa con trai ba tuổi của mình. Đây là lúc tôi giải phóng bản thân khỏi mọi rắc rối và xì-trét của năm vừa qua.

Tôi nhìn cơn bão sấm chớp như một điềm báo về sự khởi đầu mới này: những điều xui rủi còn sót lại cũng như những ám ảnh trong quá khứ rồi sẽ được rửa trôi. Gì thì gì, con trai tôi tỏ ra rất hào hứng với cuộc sống mới này, ngay cả khi đèn điện có thường xuyên bị tắt ngúm hết đi nữa. Đó cũng là cơn dông bão tố lớn nhất mà nó từng thấy. Những ánh chớp chiếu rọi vào những căn phòng trống không trong nhà, hai chúng tôi cùng nhau dỡ những chiếc hộp còn đóng kín ra, bên cạnh những vệt bóng dài lêu thêu, rồi thằng bé sẽ nhảy cẫng lên và la hét sung sướng mỗi lần ánh chớp lại xuất hiện. Phải mất một lúc khá lâu kể từ giờ đi ngủ của nó, thằng bé mới chịu nằm yên mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi thấy nó đã thức dậy trên giường tự khi nào và đang mỉm cười thật tươi. “Con nhìn thấy ánh chớp ngay bên cửa sổ của mình đó ba ơi!” - nó dõng dạc tuyên bố.

Rồi cả mấy buổi sáng sau đó nữa, nó luôn khoe với tôi cùng một điều như thế. “Ngốc ạ,” - tôi nói - “tối qua trời có sấm chớp gì đâu nào, con hẳn đã mộng du rồi!” “Thế ạ...” Nó có vẻ hơi thất vọng. Tôi vò mái đầu của thằng bé và bảo nó đừng lo gì hết, sớm muộn gì cũng sẽ lại có một cơn dông kèm sấm chớp xuất hiện thôi.

Và nó dần trở thành một thói quen. Thằng bé sẽ kể cho tôi nghe về việc nó nhìn thấy những ánh chớp ít nhất hai lần một tuần, dù cho trời có giông bão hay là không. Những giấc mơ trùng lặp về một cơn bão sấm chớp khó quên, tôi đoán thế.

Tôi thực sự căm ghét sự ngu đần của mình. Mọi người đều nói rằng tôi không thể làm gì khác hơn, rằng tôi không thể nào biết trước chuyện sẽ xảy ra. Nhưng tôi là người bảo hộ của chính đứa con của mình cơ mà, những lời nói đó không là gì ngoài những ngôn từ an ủi sáo mòn. Trong tôi luôn sống lại cái buổi sáng đó: cái buổi sáng khi tôi pha tách cà phê cho chính mình, đổ sữa vào chén ngũ cốc, cầm tờ báo lên đọc lướt qua tin về một tên tội phạm ấu dâm của địa phương, rằng hắn vừa mới bị tống giam. Tin này được đăng ngay trang nhất. Rõ ràng là hắn có hứng thú với những mục tiêu còn nhỏ tuổi (thường nhất là mấy thằng bé con), hắn sẽ theo dõi ngôi nhà đó một thời gian, và chụp những bức ảnh có kèm ánh đèn flash về lũ nhóc con ấy qua khung cửa sổ khi chúng còn đang say ngủ. Thi thoảng, tên đó còn làm những điều tồi tệ hơn thế. Bụng tôi cồn cào cả lên khi mọi liên kết dần chắp nối lại với nhau.

Vào thời điểm đó, mọi thứ chỉ đơn thuần là sự suy tưởng của bọn trẻ. Mặt khác, đó lại là thứ đáng sợ nhất mà tôi từng nghe kể. Khoảng một tuần trước, con trai tôi đến gặp tôi với bộ đồ pajamas của nó. “Bố đoán thử xem?” nó hỏi tôi thế.

“Sao nào?”

“Không còn ánh chớp nào bên cửa sổ của con nữa hết.”

Tôi quyết định đùa theo thằng bé. “Ồ, tuyệt, vậy là cuối cùng nó cũng đã tắt hẳn rồi hả con?”

“Không ạ! Giờ nó đang ở trong tủ quần áo của con đó!”

Tôi vẫn chưa nhìn qua những bức ảnh mà cảnh sát đã chụp lại.


Câu chuyện thứ 46:
The Bell Ringer





Tên tôi là Trey. Vài ngày trước người bạn thân của tôi đã qua đời. Điều làm tôi cảm thấy sốc là cậu ấy đã tự sát khi mà vài ngày trước cậu ấy còn đến nhà và tặng tôi một món quà. Tôi vừa mở nó ra vào hôm nay và bên trong là một quả chuông. Tôi cầm nó lên xem rồi đặt lên bàn để đi ngủ.

Lúc này đang là rất khuya nhưng tôi bỗng nghe thấy âm thanh gì đó... nó là tiếng leng keng của quả chuông. Tôi nhanh chóng nhìn về phía đã đặt quả chuông trước khi ngủ và những gì tôi thấy là một người đàn ông, chính xác hơn là một ông lão đang ngồi bắt chân trên sàn và rung cái chuông. Lúc này tôi cực kỳ hoảng hốt và tự hỏi làm sao một ông lão lạ mặt có thể đột nhập vào phòng mình và tại sao ông lão ấy lại ngồi đó rung quả chuông.

Nếu ông ta là kẻ trộm thì phải lấy đi thứ gì đó chứ nhưng không, ông ta không lấy gì cả mà chỉ ngồi ở đó, nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định và rung quả chuông. Tôi không biết phải làm gì vào lúc này nhưng cuối cùng tôi vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau và thấy ông lão ấy đã biến mất còn cái chuông thì vẫn ở trên bàn như tôi đã đặt nó ở đó vào tối qua. Việc này vẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều đêm liền cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết định giáp mặt với ông lão vì thế đêm đó tôi nằm trên giường và giả bộ như mình đang ngủ. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và ông lão đó bước vào.

Ông ta lấy cái chuông,ngồi xuống sàn và bắt đầu rung nó. Tôi cầm lấy chiếc đèn ngủ, thứ ở gần mình nhất ném thẳng vào ông lão nhưng trước khi nó kịp chạm vào thì ông ta đã biến mất. Tôi ngồi đó tự hỏi "cái quái gì vừa xảy ra thế ?"

Ngày tiếp theo, ông ta đã không đến.Nhưng bỗng có cái gì đó thôi thúc khiến tôi muốn rung quả chuông. Tôi tự hỏi có phải chính quả chuông đang kêu gọi tôi đến với nó không. Thế là tôi đến gần cầm nó lên và ngồi xuống. Tôi bắt đầu rung nó, cứ rung mãi,rung mãi và việc này thật...thú vị. Tôi cứ tiếp tục ngồi đó rung cho đến sáng hôm sau. Việc rung chuông cứ tiếp tục hằng đêm, tôi thật sự không hề thích vậy....nhưng có điều gì đó khiến tôi không thể dừng lại được.

Tôi nhanh chóng bỏ quả chuông vào một chiếc hộp và chuyển nó đến chỗ người bạn thân nhất của mình. Bây giờ...tôi đã được tự do. Điều còn lại phải làm lúc này là...bóp cò súng.


Câu chuyện thứ 47:
Đứa trẻ bị ám?

Mọi chuyện bắt đầu với con chó. Mẹ tìm thấy nó sau khi nó mất tích ba ngày, bị xẻ thịt từ đuôi lên tới cổ họng. Chúng tôi khóc lóc và buồn phiền, chỉ trừ Corey. Corey không bao giờ khóc. Nó hầu như không bao giờ giao tiếp với ai. Mọi người thường đùa rằng tôi đã được hưởng hết những cái tốt, chẳng chừa lại cái nào cho đứa em trai của tôi. Tôi nghĩ họ nói vậy để vơi bớt nỗi sợ của họ về phía nó.

Sau con chó còn có những con khác nữa. Những con gà bị dẫm nát dưới mặt đất. Những con sóc bị đóng đinh lên thân cây. Một con chồn bị đâm vào một cành cây trong khu rừng. Con chồn đó vẫn còn hấp hối khi mẹ phát hiện ra được.

Và cả những bức tranh nữa. Tôi thì làm mô hình giấy cho trường, còn Corey thì vẽ. Mẹ thì vào trong phòng để xem chừng chúng tôi, và mẹ nhìn vào bức tranh của Corey. Một con chó lớn màu vàng với những vết màu đỏ vẽ ở ngay giữa. Một con chồn với cái nét bút đỏ phun ra từ miệng của nó. Tất cả bọn chúng đều có những dấu chéo màu đỏ được vẽ lên.

Tất cả bọn chúng đều được vẽ xung quanh một bức họa lớn của mẹ tôi.

_ Cái gì vậy, Corey? Những bức hình này là sao vậy con?

Nhưng nó cũng chỉ nhún vai và tiếp tục vẽ.

Và từ đó tôi thấy các bác sĩ. Vài người thì vào trong nhà và nói chuyện với Corey hàng tiếng đồng hồ. Một người nhờ tôi cắt những bức hình của gia đình tôi và đặt chúng vào một bức vẽ có hình ngôi nhà. Tôi để hình Corey vào phòng khách, và hình mẹ và tôi trong tủ đồ.

_ Tại sao cháu lại ở trong tủ đồ?

_ Bởi vì chúng tôi đang lẩn trốn.

_ Tại sao cháu lại trốn?

_ Bởi vì chúng tôi đang sợ.

Corey bắt đầu uống thuốc. Thuốc sặc sỡ nhiều màu sắc. Tôi rất ghen tị, vì thế mẹ cho tôi gói kẹo Skittles cũng với những màu sắc đó. Corey bắt đầu ít nói hơn.

Một buổi sáng sớm nọ, mẹ lay tôi dậy. Tôi chớp mắt từ cơn buồn ngủ và nhìn vào mẹ. Đôi mắt của mẹ mở to và trông rất hoảng hốt, và mẹ run rẩy thì thầm với tôi.

_ Em con đâu rồi?

_ Con không biết, mẹ à.

Mẹ đang giữ cái gì đó trên tay. Đó là bức hình của mẹ với những vết đỏ chói vẽ lên hai mắt của mẹ.

_ Dậy mau, con ơi. Chúng ta phải đi thôi.

Mẹ bồng tôi lên và đưa tôi ra hành lang. Mẹ quẹo một khúc cua để vào trong phòng khách.

Nó ở đó.

Corey đang đứng trước cửa chính, tay cầm con dao bếp rất to. Nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cặp mắt sáng chóa trong màn đêm.

Và rồi nó lao đến chúng tôi.

Nó đang hét lên. Tôi chưa bao giờ nghe nó phát ra tiếng động gì lớn hơn những lời thì thầm như trước đây, nhưng nó đang hét lên và lia con dao tứ tung. Mẹ lấy người che chở cho tôi, và mẹ đá trúng ngay lồng ngực của nó. Corey bay thẳng ra bên kia căn phòng và đánh rơi con dao. Mẹ ném tôi vào chiếc ghế dài. Mẹ phóng qua căn phòng và đè lên người Corey trước khi nó kịp với tới con dao. Mẹ tì nó xuống trong lúc nó đang chống cự và hét toáng lên.

_ Mẹ sẽ chết đấy, mẹ à. Mẹ sẽ chết. Thả con ra.

Mẹ kéo nó ra trước cửa hầm và tống nó vào. Mẹ đóng cửa lại vào lấy chiếc ghế chèn lên. Mẹ ngồi sụp xuống sàn và nức nở, trong lúc Corey đập vào cửa và không ngừng la hét.

_ Mẹ sẽ chết đấy. Thả con ra. Chết đấy. Mẹ sẽ chết.

Tôi đứng trên phòng khách nhìn vào mẹ. Mẹ đang nhìn tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Mẹ đưa tay ôm lấy tôi.

_ Không sao đâu, con à. Con an toàn rồi. Nó sẽ không lấy dao xẻ thịt con như con chó kia đâu.

_ Nhưng mẹ à, không phải con chó bị xẻ thịt bởi con dao. Mà là bởi cây kéo.

_ Con nói gì cơ?...

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


The Soda Pop