Cây kéo đã đâm sâu vào cái bụng màu vàng của nó.
_ Con đang làm gì vậy?
Cây kéo đã rạch đi lên và lên xuyên qua đống bùi nhùi nóng hổi bên trong.
_ Đừng con ơi, bỏ nó xuống.
Cây kéo đã làm máu văng ra khắp nơi.
_ Đừng. Dừng lại. Con ơi dừng lại đi.
Cây kéo đã hoàn tất công đoạn xẻ thịt.
_ Trời ơi làm ơi dừng lại đi ai đó CỨU TÔI VỚI.
Cây kéo đã khiến ánh sáng bị tắt lụi.
...
Họ bắt Corey đi. Nó nói rằng nó đã cô gắng bảo vệ mẹ, nhưng chẳng ai tin.
Họ nói tôi rằng họ sẽ chăm sóc cho tôi.
Họ nói tôi rằng tôi đã an toàn.
Họ nói tôi rằng tôi đã rất ngoan.
Nguồn: Creepypasta.com
Câu chuyện thứ 47:
Những mẩu giấy
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi, nó có dòng chữ: XIN CHÀO, LÀM ƠN TRẢ LỜI!
Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến. Tôi bỏ qua nó, coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau, khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ: LÀM ƠN TRẢ LỜI, CỨU TÔI VỚI! Lúc đó, tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì mới chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả.
Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy, dưới miếng di chuột, dưới bàn máy tính, ở trong cuộn giấy vệ sinh, dưới cái đầu DVD... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến, ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó. Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện, chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại: Cầu xin tôi cứu giúp.
Cho đến 1 ngày, tôi ngán ngẩm với trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi: Xin chào, tôi đang trả lời bạn đây, xin hãy giải thích tình huống của bạn? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh. Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách. Nó viết : CẢM ƠN, TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy: Anh bị giam giữ ở đâu? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện. Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa.
Ngày hôm sau, khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện: TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH. Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy: Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả, để tao yên!
Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension (chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến. Tôi đọc được những dòng sau: Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ. Chiều không gian thứ 2 (dòng này được gạch chân) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ: là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian. Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy: Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo.
Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị tắm: CHỮ VIẾT LÀ 2D. KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D. 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC.
Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa. Tôi viết tiếp: Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .
LÀM CHO TÔI THÀNH 3D thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra. Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế, đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình. Tôi chỉ ghi lại BẰNG CÁCH NÀO??? Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa. Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương bẳng gỗ của tôi và sau đó nửa năm, tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa.
1 buổi sáng nọ, chuẩn bị đi làm, tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương, vẫn chính cái gương đó mặc dù bây giờ tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện. Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương, quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy. Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần, cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi: LÀM CHO MÀY THÀNH 2D.
Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà. Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương, cái máy làm cafe, cái tủ, tất cả mọi thứ. Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo. Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi.
Nguồn: Voz
Câu chuyện thứ 48:
That’s It
Vấn nạn mà 1 số giới trẻ ngày nay gặp phải.
Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, “Thế đó”
Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những “người bạn” để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.
Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. “Thế đó"
Câu chuyện thứ 49:
Branche in the wind
Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:
‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’
Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.
‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’
Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!
‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:
‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’
Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.
‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’
Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.
Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.
Nguồn: Creepypasta.com
Câu chuyện thứ 49:
Thứ bên dưới
Được rồi ... ờ ... Tôi không hay thế này, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm thế phòng trường hợp họ yêu cầu thêm chứng cứ hoặc một cái gì đó.Tôi tên là Graham Luciani. Tôi 28 tuổi, sống một mình trong ngôi nhà thời thơ ấu của tôi. Tôi được thừa kế nó một vài năm trước đây, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tất nhiên. Mẹ tôi mất đầu tiên, và một vài năm sau đó, cha tôi mất, để lại cho tôi cái nhà. Tôi là người trẻ nhất trong số 8 anh chị em, vì vậy bạn có thể tưởng tượng ngôi nhà lớn như thế nào để chứa từng ấy người.
Thỉnh thoảng tôi điên lên vì cô đơn, việc làm của tôi là ngồi một mình trong căn phòng, nhập số vào máy tính. Không có tương tác với con người ở đó. Khi tôi được thừa kế nhà, tôi không biết làm thế nào cha mẹ tôi đã quản lý nó. Cửa sổ mở hết ra, trong vườn cỏ mọc um tùm, và đồ nội thất bụi bặm, bẩn thỉu như bị bỏ bê.
Sau khoảng một tuần, tôi đã khiến ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn, nhưng một thời gian sau đó, ngooi nhà quá lớn và tôi không thể một mình chăm sóc nó được. Tôi quyết định chuyển ra ngoài, tôi nên chia ngôi nhà thành 2 nhà liền kề nhỏ hơn và cho thuê một trong hai. Tôi sẽ không phải dọn dẹp nhiều, và tôi sẽ kiếm được tiền từ việc cho thuê nhà. Thật là một ý tưởng tuyệt vời
Tại thị trấn nơi tôi sống, trước khi thực hiện bất kỳ thay đổi lớn nào ( như xây một hồ bơi, phá dỡ, xây dựng, mở rộng ...), đầu tiên bạn phải ghé thăm City Hall, thảo luận về các kế hoạch của bạn, và xin phép. Nó khá đơn giản. Tuy nhiên, trường hợp của tôi không như vậy. Tôi đến thăm City Hall sau khi thực hiện một cuộc hẹn với một ông Alan Carter, Giám sát Phát triển. Tôi ngồi xuống, và sau khi đã thảo luận ý tưởng của tôi để phát triển nhà của tôi thành 2 nhà liền kề, ông đã liên lạc với ai đó yêu cầu một người thu thập các bản thiết kế nhà tôi từ phòng hồ sơ để tôi có thể giải thích rõ chính xác những gì tôi đang nói đến, và những gì tôi dự định làm. Sau một vài phút trò chuyện, một thiếu nữ khá hấp dẫn bước vào phòng mang theo một cuộn giấy A3. Cô đưa cho ông Carter, và sau khi nở một nụ cười với tôi, cô ấy bỏ đi và không trở lại.
Tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp, cho đến khi ông Carter cho tôi xem những bản thiết kế. Đầu t