- Nhox xin lỗi…chị giật mình hả.
- Chị khẽ gật đầu.
- Không sao mà, chị nhắm mắt ngủ đi nhox nghe điện thoại đã.
- Ai vậy nhox?
- Uh nhỏ Hân.
- Uhm…
Chị khẽ ừm rồi nhắm mắt quay mặt qua bên con gấu bông to đùng bên cạnh. Nó bấm nút nghe, khẽ vội vàng đi lại cửa sổ.
- M nghe nè
- Ngủ chưa?
- Chưa. Sao gọi khuya vậy?
- Sao M chưa ngủ nửa? Thức chi vậy. Mai có học sáng mà thức khuya ha. Hân tưởng sẽ làm M thức ai ngờ thức khuya.
- Ờ thì chút ngủ liền. Gọi có gì hôn chưa gì la M rồi.
- Hổng có gì. Tự nhiên bấm số gọi thôi.
- Bộ không có chuyện gì thiệt hả?
- Uhm. Thì cũng có. Hơi khó ngủ thành ra nằm nhắm mắt miết hổng ngủ được nè.
- Sao vậy. Cả ngày có ăn uống gì khó ngủ ha làm gì căng thẳng không?
- Hông. Nhưng có chuyện suy nghĩ nhiều, hổng bỏ ra khỏi đầu được.
- Ờ.
- M hổng thắc mắc chuyện gì sao?
- Vậy sao ờ không?
- Không biết hỏi làm sao. Sợ hỏi Hân lại nói M nhiều chuyện.
- M…M đúng là…
- Sao?
- Đáng ghét…
- …
Giọng nhỏ có vẻ nổi giận…bộ nó nói sai gì hay sao nhỉ.
- Xin lỗi. M nói gì sai hả?
- Lúc nào cũng xin lỗi. Mà M nói cũng đúng có gì sai đâu. Tại Hân dữ quá đúng không?
- Sao nửa?
- Thôi hổng có gì.
- …
- M nè?
- Sao?
- Cảm giác sao rồi?
- Cảm giác gì?
- Về nhỏ Thy đó!
- Thì sao?
- M đã quên được chút nào chưa?
- Ờ…
- Lại ờ. Chưa quên đúng không?
- Hỏi chi vậy?
- Hỏi để kiểm tra. Hihi biết là M chưa có quên chút nào mà, thời gian chưa dài M ha.
- Ờ ờ…
Nó cười. Ừ thì có quên chút nào đâu, chỉ là nằm đó thôi mà, thời gian chưa dài, nhưng…cũng không phải ngắn để nó quay trở về với cuộc sống bình thường. Bình thường…ừ thì bình thường???
- Tự nhiên nhắc tới chuyện không vui. M đừng trách Hân nha. Chỉ là Hân…
- Không sao…đừng lo lắng. M vẫn đứng, vẫn sống bình thường nè. Mọi chuyện ổn cả rồi. Miễn giảm la M đi là được ấy mà.
- Làm như người ta dữ lắm đó.
Nhỏ bật cười trong điện thoại, giọng trách nhưng vui vui.
- Hehe M mà còn bị la vậy. Hổng biết người yêu Hân có bị hông ha?
- Người yêu nào?
- Ờ thì người cũ, rồi người sắp tới nửa?
- Nói linh tinh nửa nha. Đừng nhắc người cũ nửa. Anh ta là con số 0 từ lâu rồi.
- Thật không đó?
- Thật!
- Số không cũng có ý nghĩa đó nhé!
- Số 0 này vô nghĩa luôn.
- Gì mà dứt khoát dữ vậy. Dù gì cũng…
- Cũng đã từng yêu chứ gì?
- Ờ!
- Không phải từng yêu đâu. Chỉ là từng quen, ở gần nhau thôi. Giờ Hân biết nó không phải tình yêu mà?
- Sao kỳ vậy?
- Cảm giác…vì có một cảm giác khác Hân mới biết đó chứ không giờ Hân vẫn nghĩ mình yêu ảnh nửa đó.
- Cảm giác khác. Là người mới hả?
- Sao biết. Nay thông minh đột xuất ha?
- Ờ…thì cũng đâu ngu lắm đâu.
- Nè! Tự nhiên lôi chuyện cũ của Hân ra nói vậy?
- Thì lôi đại. Suy nghĩ không ngủ được thì chắc chuyện tình cảm.
- Chuyện tình cảm thì đúng nhưng đâu có nghĩa là nói về người cũ.
- Thì M nói đại. Chứ Hân đang nghĩ về người khác hả?
- Uhm.
- Ờ. Ra vậy. Có người mới thì tốt. Sẽ nhanh chóng vui vẻ và hổng khó tính với M nửa.
- Đó! Chọc hoài nha. Hỏi sao người ta không khó tính.
- Ờ ờ…
- Người mới…chưa chắc vui đâu.
- Sao vậy?
- Hihi vì…
- …
- Thôi M ngủ đi. Khuya lắm rồi đó. Cái thân thương tích tùm lum không được thức khuya quá. Ngủ đi.
- Ơ
- Ơ gì mà ơ. Ngủ đi. Nảy giờ tự nhiên nói linh tinh. Hân mệt rồi. Ngủ đây…
- Ờ ờ.
- Ngủ ngon!
- Ờ…ngủ…tít…
Nó đưa điện thoại ra trước mặt nhìn vào màn hình hiện lên cuộc gọi kết thúc. Vẫn chưa kịp nói hết chữ ngon đã nghe tiếng tít của điện thoại cúp máy rồi. Lâu lâu mới nói chuyện theo kiểu tâm sự, vậy mà vẫn xù lông nhím…không có sở trường lạnh lùng thì thôi, cố gắng chi cho mệt không biết. Vui vẻ làm bạn thân hơn với nó có mất miếng thịt nào đâu mà sợ. Nỏi chuyện nảy giờ, bỏ chị nằm thui thủi trên giường, không biết đã ngủ chưa. Nó tắt chuông điện thoại đi lại ngồi lên giường cạnh chị, khẽ cố tìm gương mặt chị trong đống mền bông.
- Chị ơi! Ngủ chưa?
- …
- Còn thức hả? Nhox nói chuyện hơi lâu. Sao chị hổng ngủ đi chờ làm gì.
Nó nhìn thấy đôi mắt chị vẫn khẽ mở, chị im lặng xoay mặt qua nhìn nó. Trong phòng tắt hết đèn, ngọn đèn bàn để nó đọc tiểu thuyết chỉ rọi sáng xuống đầu giường nên hơi tối, không nhìn rõ được ý nghĩa ánh mắt đó là gì.
- Khuya lắm rồi đó. Chị ngủ đi. Nhox đọc tiếp cho nè.
Nó cầm quyển tiểu thuyết lên cất giọng đọc tiếp…nhưng chị khẽ đưa tay che trang sách lại.
- Nhox!
- Sao vậy?
- …
- Hổng đọc nửa hả?
- …
Chị khẽ gật đầu…nó cũng chưa biết nói gì tiếp theo.
- Nhox ngủ đi.
- Còn chị. Không nghe tiểu tuyết nửa hả?
- Uhm. Đọc dở ẹc…để yên chị ngủ.
- Ơ!
Chị khẽ cười, quay người qua một bên, gương mặt nằm trên hai bàn tay chắp lại lên gối bông. Nó đọc dở thì đúng rồi nhưng…sao lạ vậy nhỉ…tự nhiên đối ý đột ngột khó hiểu thiệt. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì lạ, chị vốn thay đổi tâm trạng nhanh hơn thời tiết SG cả trăm lần ấy mà. Nó tắt đèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cầm cái áo khoác vắt lên thành ghế rồi ngả lưng ra sô-pha nhắm mắt. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng sau một ngày rong chơi cùng chị…đâu đó Sg đang bình yên…hình như trong giấc ngủ chập chờn…có bóng ai đứng nhìn nó thì phải. Không rõ ràng…hình dung…Phù! Lại mơ rồi nhỉ! :)
Đọc và Download truyện FULL tại TRUYEN368.com
Chương 145: Q.2 - Chương 30
Khuya, tỉnh giấc ngủ vì sự đụng chạm, nó khẽ hé đôi mắt nhìn. Ánh sáng nhỏ nhoi của đèn cổng nhà rọi vào căn phòng không đủ để người ta nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì trước mặt, nhưng vẫn đủ để nó nhìn thấy bóng người đang nhẹ nhàng kéo chiếc mền bông đắp lên người nó rồi ngồi xuống kế bên. Nó vội nhắm mắt vì sợ chị phát hiện nó thức, may quá chị không biết nó đang lén nhìn chị. Nhiệt độ trong phòng khá thấp, nó nhớ hình như 20 độ thì phải vì trước khi đi ngủ nó có thoáng nhìn lên chiếc máy điều hòa. Có chiếc mền đúng là hết cảm giác lạnh, tính nó là vậy ngủ mà bị lạnh thì cũng không giật mình thức được để tự đắp mền, chỉ khi nào có ai đó đụng vào người thì nó mới thức. Mền nhà chị to lắm, phủ trọn cả cái ghế sô-pha vậy mà vẫn dư sức cho chị cuộn người vào trong, hồi tối còn bày đặt quay mặt qua bên kia không thèm cho nó đọc tiểu thuyết nửa vậy mà giờ thì lại len lén đưa tay vào trong tìm cho bằng được tay nó kéo ra một bên để ngả đầu vào rồi mới chịu ngồi yên. Coi bộ có người vui lắm, đến nổi chẳng thèm quan tâm có phá giấc ngủ người khác hay không mà còn vô tư bấm mấy cái vào tay nó rồi mới nằm im. Rồi kiểu này coi như xác định sáng dậy bàn tay nó sẽ mất hết cảm giác vì bị trưng dụng làm gối đây nè. Không biết khi ở bên anh Phong hay ba mẹ chị có làm như thế này không, còn với nó, từ khi lên Sg đến giờ, bên chị nó đã dần quen với những hành động khó hiểu nhưng đầy yêu thương của chị, quen với những đêm nằm ngủ, sáng dậy đã thấy chị ngồi ngủ ngon lành kế bên. Cảm thấy thực sự mình quá may mắn khi cuộc sống để nó được quen, thân thiết với chị và giờ thì gần như chị đã trở thành người chị thân thương hơn cả ruột thịt của mình. Nó vẫn từng nói nó luôn thích có một người chị gái kia mà. Nghĩ ngợi linh tinh một hồi nó cũng ngủ luôn lúc nào không hay. Lần này thì ngủ ngon đến tận sáng.
Đoán không sai mà, bình minh thức giấc bởi chiếc điện thoại rung trong túi quần. Lại là nhỏ Hân gọi cho nó…
- Dậy chưa?
- Suỵt! Nói nhỏ nhỏ. Dậy rồi gọi chi vậy?
Nó nhẹ giọng thì thào trong điện thoại vì sợ sẽ làm chị thức.
- Sao vậy? Ngủ ngon hôn?
- Ừ cũng ngon. Sáng gọi có gì ko?
- Uhm…tối qua gọi khuya sợ mấy người ngủ trễ sáng dậy hổng được để đi học nên gọi kiu dậy nè.
- Ờ ờ…đâu được nay tốt bất tử vậy.
- Thôi nha! Sáng sớm muốn chọc tức hả?
- Ờ ờ thì cảm ơn được chưa?
- Tính tình kỳ cục. Dậy đi học đi. Bye ha.
Nhỏ cúp máy. Nó cũng chưng hửng luôn, sáng sớm đã kiếm chuyện với nó, không biết tình tình ai kỳ cục hơn ai à. Nó lắc đầu nhè nhẹ cố rút tay ra khỏi đầu chị, đoán chẳng sai mà, cái tay nó giờ tê dại đi phải ngồi bóp bóp gần cả phút mới cảm giác mình có lại bàn tay. Như lần trước nó ôm chị mang lại giường ngủ, đắp mền sau đó vào phòng vệ sinh cá nhân qua loa cho xong rồi mới chạy thẳng trở về phòng lấy cuốn giáo trình đi học. Hơi trễ một chút nhưng không sao, nó vẫn thảnh thơi ngồi trong căn-tin rung đùi ăn hộp cơm gà thím ba treo lên xe nó trước khi nó ra khỏi nhà chị. Bên cạnh nó còn ba đứa con gái lớp khác ngồi tám với cô Xuân. Nói tới ba đứa này tuy là lớp khác nhưng lại chơi chung với nó còn thân hơn mấy đứa trong lớp, hai nhỏ ở miền Tây, một trên Tây Nguyên, lí do quen đơn giản cả bốn đứa đều xem căn-tin cô Xuân là căn cứ chung, ba nhỏ gọi cô Xuân mà mẹ luôn cho thân, tính ra nó cũng như anh em trong căn nhà chung này. Mỗi giờ giải lao là 4 đứa kéo nhau vào phụ căn-tin, đến khi rảnh tay rồi mới tụm nhau ngồi một góc trong quán ăn uống, từ đó trong quá trình học, tuy khác lớp nhưng giáo trình, tài liệu, bài tập riêng, sách vở, giấy viết phục vụ học hành của nó toàn do ba nhỏ thay nhau lo giúp nó, nghỉ học thì chỉ cần nhờ ba nhỏ điểm danh. Phải nói cái số sướng có khác cho nên làm sinh viên thì cách học của nó cũng không khác gì hồi cơn cấp ba..long nhong ơ bờ cao ngạo. Tất nhiên vì ba con nhỏ đều thuộc dạng có số trong lớp, sau này là trong trường cho nên tự nhiên mối quan hệ của nó với lớp ba con nhỏ cũng thân hơn so với những đứa trong lớp nó đang học. Nếu ai hỏi tại sao nó được sự ưu ái của mấy đứa con gái như vậy thì nó cũng chỉ biết cười mượn lời của thằng bạn “ mày có cái duyên”.
Giải quyết xong hộp cơm ngon lành nó vòng ra phía ngoài bờ tường leo qua lan can, chờ cô quay lên bảng nó nhảy tọt từ phía bên ngoài cửa sổ vào trong lớp học. Đây là chỗ nó ngồi tự kỷ thường ngày và cũng là chỗ nó đột nhập vào lớp những khi đi trễ, tuy có nguy hiểm nhưng không giảng viên nào có thể ngờ có sinh viên lẻn vào lớp từ con đường bên ngoài cửa sổ tầng ba thế này.
- Đồ quỷ! Đi trễ nửa hả?
- …
Tiếng nhỏ bạn ngồi kế cửa sổ giật mình vì nó nhảy từ ngoài vào, nhỏ khá xinh mang gương mặt đặt trưng của con gái miền núi. Lần nào đi trễ trước khi đôt nhập lớp mà quan sát không thấy giảng viên trên bục thì nó đều phải kêu nhỏ giúp nó xác định vị trí đứng của giảng viên vì từ bên ngoài bờ tường chỉ có thể nhìn thấy được một góc phía bục giảng. Đa số trong lớp những đứa đi trễ rất ít ai dám liều như nó cho nên hầu như con đường vào từ cửa sổ này nó là người quen thuộc. Nhìn con nhỏ nó cười trừ gãi đầu vài cái rồi chui vào góc cuối lớp của riêng mình. Ngồi được một chút thì có đứa chuyền cho nó một miếng giấy nhỏ: “ Mai kiểm tra giữa môn. Đừng đi trễ nha”. Nó ngẩn mặt lên, là nhỏ ngồi kế cửa sổ đang quay xuống nhìn nó ra dấu hỏi nó đã nhận được giấy chưa. Nó gật đầu rồi quay mặt ra cửa sổ đưa hồn vào cái góc tối quen thuộc của riêng mình, nói là học hành làm việc bình thường nhưng dư âm của nổi đau vẫn làm nó luôn có xu hướng đưa ánh mắt mình nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, nơi những chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh hằng ngày đều gầm rú ngang qua. Chẳng thể biết trong số ấy chiếc máy bay nào là chiếc đã đưa em đi xa khỏi SG, giá mà biết chắc nó cũng cố kiếm vật gì ném lên cho hả lòng nửa. Nó không thể có ở phi trường để nhìn em đi, vậy mà định mệnh lại ưu ái để ánh mắt nó hằng ngày nằm ngay đường bay đến và đi của những chiếc máy bay to và rõ mồn một hình dung. Tuổi thơ những đứa trẻ ngoại tỉnh như nó đều thích thú chạy ra ngoài nhìn lên bầu trời mỗi khi có chiếc máy bay nhỏ xíu ngang qua, đứa nao cũng ao ước được một lần nhìn thấy những chiếc máy bay ấy thật gần. Giờ thì mỗi ngày nó đều nhìn thấy chúng, hình dáng, màu sắc, từng chiếc cửa sổ…mọi thứ đều rõ ràng, nhưng chúng đã không còn là niềm thích thú nửa mà trở thành một điều gì đó nuôi dưỡng nổi nhớ trong lòng. Ít nhất là ngay lúc này mỗi lần có tiếng máy bay là nó lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ, tự mĩm cười xoa dịu nhớ nhung....