Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Tổng hợp truyện creepypasta phần 2

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 7192


Tôi vốn chạy rất nhanh, điều này luôn được bạn bè và đồng nghiệp của tôi công nhận từ hồi tôi học trung học. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể ngừng chạy sau vài phút nếu như tôi có thể cắt đuôi được cái thứ đang đuổi theo mình. Nhưng âm thanh "teke teke" đó không những không nhỏ đi mà trái lại, càng ngày gần hơn.

Teketeketeketeketeketeketeketeke...

Khả năng đây là một trò đùa điên rồ được kẻ nào đó bày ra cũng đã mấy lần lướt qua tâm trí của tôi. Có lẽ tôi đã vô tình tự biến mình thành đối tượng để người ta trêu đùa khi mà tôi nói với bạn bè rằng mình chẳng hề sợ hay tin vào mấy trò ma quỷ vớ vẩn đó. Thế nhưng cách mà sinh vật này di chuyển, rồi tốc độ khủng khiếp của nó và việc không thể nào có thể dựng lên được một thứ như cô ta mà không có những đạo cụ biểu diễn của Hollywood hay của một đoàn xiếc nào đó. Tôi thực sự khó mà chấp nhận được rằng tất cả câu chuyện về Teke Teke xảy ra với tôi làm nhân vật chính hoàn toàn là sự thật.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ về sinh vật lạ lùng ấy, tôi bỗng nhiên chú ý tới một điều lạ lùng. Tôi ngừng chạy và dỏng tai nghe ngóng. Nhưng tuyệt nhiên tôi không nghe thấy gì cả, hoàn toàn im ắng. Một cơn gió mạnh thổi qua các ngóc ngách của con hẻm nhỏ và xoáy vào chân tôi. Bất giác, tôi thấy có vật gì đó vọt ngang qua tầm mắt.

Teketeketeke...

Tôi nhìn xung quanh bởi một sức hấp dẫn kì lạ của những âm thanh khủng khiếp đó. Tôi tập trung hết mức, căng tai ra nghe ngóng xung quanh để tìm xem bóng ma đó ở chỗ nào. Tôi chỉ có thể nghe được một sự im lặng chết chóc, sự im lặng mà nếu theo kiểu của những bộ phim kinh dị thì sẽ có một cái xác bất ngờ thò ra khỏi trần nhà với đôi nhãn cầu trào ra khỏi hốc mắt và một cái mồm mở to trong một tiếng gào khủng khiếp.

Teketeketeke...

Tôi lập tức quay lại và nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. Tim tôi đập khó khăn đến mức tôi có cảm giác như mình sắp bất tỉnh vậy. "Mình phải tìm cách ra khỏi đây" - đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó. Đó có lẽ là một ý tưởng tồi vì trong tình trạng lúc đó, tôi không có cách nào có thể nhìn được phía sau mình và tôi không phòng bị một chút nào ở phía sau lưng cả. Tuy vậy, cơ thể tôi vẫn làm theo ý nghĩ đó và tôi lại chạy cật lực. Khi tới góc hẻm, tôi bất chợt dừng lại bởi vì ngay ở đó, chỉ cách chỗ tôi vài bước chân là một nửa cơ thể của Teke, nhỏ bé và kinh dị đang đứng trên đôi tay của mình. Trái tim tôi nhảy lên, đâm vào cổ họng và chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong ánh đèn lờ mờ ở đó, tôi đã nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ta.

Với một chiếc mũi nhỏ và cân đôi, phải nói rằng cô ta thực sự rất đáng yêu. Tuy nhiên, tình trạng hoảng sợ lúc đó không cho phép tôi quan tâm nhiều lắm tới vấn đề nhan sắc. Nhưng điều đáng sợ nhất phải khiến tôi bịt miệng lại cho khỏi kêu lên, đó là đôi trong mắt của cô ta cứ mở rộng ra, rộng ra đến khi đôi mắt của cô không còn chút tròng trắng nào nữa khi cô ta quay mặt lại nhìn tôi.

Cô ta tiến về phía tôi trong khi tôi đang cố hết sức mình để chạy tiếp. Cô ta cứ lắc lư cả thân mình và bám sát ngay dưới chân tôi như một con thú đang săn mồi. Cô ta dang hai tay ra và thật khủng khiếp, cô ta nhảy lên. Không thể nào tin được khoảng cách mà cô ta đã nhảy, nó xa hơn nhiều lần bước nhảy của một con người, mà cô ta thậm chí còn không có chân! Dùng hết sức bình sinh, tôi đập vào hông cô ta. May thay, nhờ đó mà tôi không bị cô ta cắt làm đôi, nhưng những cái móng vuốt, lưỡi hái hay bất kì thứ gì mà cô ta mang theo bên mình đã gây ra một vết thương lớn vào hông của tôi, ngay phía trên xương chậu. Tôi hét lên khi một bên hông của tôi bắt đầu chảy máu. Và thật thiếu suy nghĩ, tôi để cho bản thân mình ngã phịch xuống đất. Cô ta ngay lập tức vọt tới, nhảy lên lưng tôi khi tôi ngã xuống.

Ngay lập tức, tôi đã mất hết sự bình tĩnh khôn khéo cần thiết và bắt đầu sợ hãi và hoảng loạn như một đứa trẻ. Tôi rít lên và cố gắng hết sức để đẩy cô ta ra. Tôi hầu như không cảm nhận được gì cả. Một loạt những sự đau đớn và những bết thương đã khiến đôi mắt của tôi bị lu mờ và chỉ còn màu đỏ máu. Nó không phải giống như một cơn ác mộng. Nó là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng trong thực tại. Tất cả những cảm giác sợ hãi và hoảng loạn khi bạn bị tấn công bởi một con chó dữ đã được nhân lên rất nhiều lần bởi một sự thật là sinh vật này nhỏ hơn cả một con chó và khủng khiếp hơn rất, rất nhiều lần.

Có lẽ tôi đã bị bất tỉnh mất một lúc, bởi vì đột nhiên tôi thấy mình đang ở một nhà ga. Xung quanh tối đen như mực và có cảm giác vô cùng nặng nề. Thế nhưng tôi cũng có thể thấy được bàn tay của mình nhờ ánh sáng mờ nhạt của một vài bảng hiệu quảng cáo bị vỡ. Tôi không thể nhớ được làm thế nào mà tôi có thể ở trong một nhà ga như thế này. Tôi có thể đã cố lết vào được tới đây trong tình trạng thương tích như thế này hoặc chính Teke đã lôi tôi vào đây. Tuy nhiên lúc đó trí nhớ của tôi khá là mù mờ và không đáng tin cậy. Tôi xem sau lưng mình, và xương sống của tôi đột ngột kêu răng rắc như thể tôi có thể quay tới 180 độ ra sau lưng mình vậy. Nó không đau, ngược lại còn cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm và khoan khoái kì lạ, kiểu như... bạn tự nắn xương cho mình ấy. Tôi không có ý tự miêu tả bản thân mình một cách kì cục như vậy nhưng thực tế nó không đáng sợ như khi bạn dọc những dòng chữ này đâu. Khi có thể tự đứng thẳng được, tôi bắt đầu tự kiểm tra cơ thể mình, và cũng không quên xem cả vết thương do Teke gây ra ở bên hông mình. Bây giờ tôi có thể xem xét mọi thứ một cách toàn diện. Vết thương kéo dài từ trước ra sau, bị gây ra bởi một nhát cắt rất ngọt. Tuy nhiên, không thấy có máu chảy ra từ vết thương. Chỉ còn duy nhất một điều mà tôi cần biết đó là tại sao tôi lại bị bỏ lại ở đây.

"Mình đã chết rồi!", đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi. Vẫn còn rất khá khó khăn tôi để phá vỡ sự im lặng trong cái nhà ga này bằng cách nói ra thành lời những suy nghĩ của tôi. Tôi dần bình tĩnh lại và nghĩ "Hóa ra cái chết không khủng khiếp như mình nghĩ nhỉ!". Tôi bắt đầu bị phân tâm khi thấy một phụ nữ trẻ bước xuống từ một con đường sáng sủa ở khá xa tôi, không nhận ra ẩn trong bóng tối phía xa kia là một hình ảnh to lớn của chính tôi. Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác duy nhất đó là muốn lấy đi mạng sống của cô gái ấy!

Tôi từ từ tiến về phía cô ta. Tôi thấy cột sống của mình chuyển động một cách rất khác thường, phần thân dưới xoắn lại rồi như bị hút vào bên trong xương chậu với những vết thương khủng khiếp vẫn còn hằn ở nửa trên cơ thể của tôi.





Nguồn:Voz


Câu chuyện thứ 16:
Tin nhắn kì lạ


Tin nhắn đến: Xin chào, làm quen nhé, mình là Mary, mình đang ở khu phỗ X
Tôi rất vui khi được kết bạn nên nhắn lại: Rất vui khi được gặp bạn, mình ở khu phố Y
Ngày hôm sau...
Tin nhắn đến: Xin chào, mình là Mary, hiện mình đang ở đường Z, phố Y
Tôi nhắn lại: Ừ, chúc bạn 1 ngày mới vui vẻ
Tối hôm đó...
Tin nhắn đến:Mary đây, mình đang đứng ở bãi rác cạnh nhà bạn
Tôi thấy hơi quái quái khi cô ta cứ nhắn vị trí của cô ta cho mình nhưng vẫn nhắn lại : Ừ, mình đang ở nhà
Tin nhắn đến:Chào, Mary đang ở góc tối thứ tư
Tôi cứ nghĩ đây là một trò đùa: Ừ, mình ngủ đây, chúc ngủ ngon
Tin nhắn tới: Mary đang đứng trước cửa nhà bạn
Tôi thực sự rất bực: Nè Mary, mình rất mệt và mình không muốn đùa đâu, thôi ngay đi
Tin nhắn đến: Mary đang đứng trước cửa phòng bạn nè
Nắm đấm cửa phòng tôi lắc dữ dội, tôi gào lên trong run sợ: Thôi ngay đi, mày đùa quá trớn rồi đó
Âm thanh đó dừng lại, cửa phòng tôi cũng im bặt, tôi thở phào. Ồ có cuộc gọi đến, tôi bắt máy, không có ai trả lời, thôi ngủ đã. Phụt
...Bạn có tin nhắn mới


Câu chuyện thứ 17:
Xin chào Molly


CHÚ Ý: Hãy đọc to câu này ra, ngay lập tức: Xin chào Molly (hello Molly, nếu bạn muốn đú tiếng Anh). Nếu bạn làm như tôi đã hướng dẫn thì bạn sẽ không sao. Nếu bạn đọc nó trong đầu mình thì… tôi rất tiếc, nhưng Molly đã thâm nhập vào đầu óc của bạn và con bé sẽ ở luôn trong đó đấy.

Ngày 14 tháng 4 năm 2009

Tôi là một trong những đứa ghiền truyện kinh dị hạng nặng. Trong trường, tôi là đứa duy nhất thức thâu đêm chỉ để hớn creepypasta và tìm những câu truyện kinh dị nhất để đú đởn sống qua ngày. Và tôi cũng là một bà chị có em nhỏ mới sáu tuổi. Chính vì mấy nhân tố đó cộng lại, đôi khi tôi cảm thấy rất hãi mấy con thú bông của em gái mình, vì ai mà biết được? Lỡ chúng bị ma nhập rồi ám sát tôi như trong mấy câu truyện kinh dị tôi đọc thì sao?

… Chết,lại lạc đề rồi. Ừ thì, mục đích của tôi khi viết bài này là để kể cho các bạn nghe về trải nghiệm kinh hoàng của tôi đối với một bài viết trên Creepypasta.

Mọi chuyện bắt đầu vào khoảng tháng trước. Hôm ấy là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân. Tôi đang lướt mạng để tìm tòi mấy câu truyện kinh dị về đọc và hớn trước khi đi ngủ. Lúc vào creepypasta, tôi vô tình tìm thấy một bài viết rất ngắn. Tôi nghĩ rằng chắc là nó đáng sợ lắm, vì… nó ngắn thế kia mà cũng được đăng lên mà? Tôi kéo xuống và đọc, trong đầu chả nghĩ gì về nó hết.

Ngay khi đọc câu đầu, tôi đã có linh cảm rằng mình phải làm theo hướng dẫn. Và tôi đã đúng. Người tôi run cầm cập ngay khi vừa đọc xong đoạn văn ấy. Tự nhiên tôi thấy rợn sống lưng, và không hiểu sao tôi thấy phòng mình có vẻ tối hơn bình thường nhỉ? Lúc ấy tôi chỉ mỉm cười rồi thì thầm câu: “Xin chào Molly” trước khi gục xuống ngủ. Vài tiếng sau, tôi tỉnh dậy, đầu óc rối mù cả lên. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi cơn mệt mỏi đang lấn áp mình và bài viết siêu ngắn ấy trên creepypasta. Tôi cho rằng do thiếu ngủ nên mình mới hoảng loạn thế thôi. Tôi nhìn qua đồng hồ. Con số ba giờ bốn mươi bảy phút sáng hiện lên đỏ ngầu như máu trên mặt đồng hồ. Tôi thở dài, trở lại giường và ngủ thêm vài tiếng nữa trước khi dậy đi học. Lúc ấy chả hiểu sao tôi lại thì thầm câu nói đó nữa.

Ngày 15 tháng 4 năm 2009

Hôm nay ở trường tôi chả tập trung được gì cả. Tôi biết đây là điều rập khuôn thường xảy ra trong bất cứ một câu truyện kinh dị nào, nhưng tôi thề là tôi nghe có tiếng thì thầm phản phất bên tai mình cả ngày, mặc dù xung quanh tôi chả ai hé môi nói chuyện với tôi câu nào cả. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình chỉ mệt thôi nên quyết định nghe nhạc cho nó đỡ. Ấy vậy mà tôi luôn có linh cảm có chuyện gì không ổn đang diễn ra với mình, cứ y như là có người đang theo dõi tôi vậy, và luôn ghi chép lại hành động của tôi. Tôi nghĩ có lẽ mình đang hoảng lên vì câu truyện mình đã đọc hôm qua, nên nhún vai cho qua hết. Khi nhìn lại, tôi ước gì mình đừng làm vậy....

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem


The Soda Pop