Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.
Thư nó viết thế này:
“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”
Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?
Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.
Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.
Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.
Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.
Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.
Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.
Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.
Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.
Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!
Kí tên
Nick
Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
Câu chuyện thứ 19:
Những con rối vui vẻ
Rất đơn giản, hãy nghĩ xem. Lấy một vài nhiễm sắc thể, chia nhỏ ra, đặt ở chỗ kia, và hey, trở thành một con người hoàn hảo. Tôi vẫn không chắc có gì đó sai ở đây. Có thể một một phép tính bị lỗi ? Một thủ tục bị sai ? hay có gì đó nằm ngoài khả năng của chúng ta ? Ai mà biết được?
Chúng tôi (Một vài nhà tâm lý đồng nghiệp và tôi) bị hấp dẫn bởi các xúc cảm của con người. Sự giận dữ, tuyệt vọng, và sự hạnh phúc. Có cách nào có thể khóa tâm trí vào một cảm xúc nhất định ? Để khóa tâm trạng vào trạng thái hạnh phúc thì sẽ không còn đau khổ hay giận dữ trong suy nghĩ nữa ? Theo lý thuyết thì đúng vậy.
Tôi sẽ không diễn tả quá trình thực nghiệm cho bạn biết. Bởi vì thứ nhất tôi không muốn bạn làm theo và thứ hai tôi sợ tôi sẽ phát điên nếu tôi phải nhớ lại những chi tiết đó. Những điều kinh khủng chúng tôi đã làm. Chúng tôi tham vọng, trẻ tuổi, không gì có thể ngăng chúng tôi, và không ai có thể nói chúng tôi đã sai. Tất cả những gì tôi sẽ kể là chúng tôi lấy được một vài mẫu tế bào gốc , nuôi dưỡng chúng trong các bào thai, và can thiệp sơ vào sự di truyền. Cuộc thử nghiệm này được gọi là "Dự án thiên thần" (Tạm dịch từ The Angel Man Project") và mục tiêu là tạo ra một con người chỉ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng có gì đó đã sai. Sai lầm khủng khiếp.
Một nửa số mẫu thử nghiệm chết đột ngột, không dấu hiệu và ko có lý do nào cả. Hầu hết phần còn lại sinh ra với hình thù quái dị. Chỉ có ba mẫu được khỏe mạnh. Hoàn hảo! chúng tôi nghĩ. Một con người với khả năng tâm thần vượt trên những người khác vì được khóa ở trạng thái vui vẻ hạnh phúc.
Chúng lớn lên một cách hoàn hảo trong vòng 18 tháng. Sau đó một triệu chứng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Thiếu cân bằng, khó ngủ và ăn uống, phản ứng, phản xạ chậm. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi nhưng đều cố tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục dự án mà lẽ ra nên dừng ở đó. Chúng tôi nên dẹp những cá thể khốn nạn đó, dừng sự sống của chúng và đóng cửa phòng thí nghiệm. Nhưng chúng tôi lại tiếp tục.
Mọi thử chỉ trở nên tồi tệ hơn. Sự di chuyển của những cá thể trở nên rời rạc và chúng thậm chí ko thể thốt ra từ nào, mặc dù chúng có thể cười và cười thường xuyên. Quá thường xuyên. Không phải tiếng cười hạnh phúc, mà khá là, không, hầu như là cười giận dữ, gần như không dứt. Cho dù phải chịu rất nhiều sự đâu đớn do chúng tôi gây ra, chúng chỉ đơn thuần nhìn xéo bạn và cười, giống như chúng đang cười nhạo báng bạn, rằng những cố gắng làm đau nó chỉ vô ích.
Chúng tôi đã mong đợi những cá thể có khả năng học hỏi vượt trội. Nhưng điều ngược lại lại xảy ra. Sự phát triển trí tuệ của chúng bị gián đoạn ko ngừng. Chúng không thể chú ý vào bất cứ điều gì quá vài phút trước khi sa vào những tràng cười không ngớt. Nhưng chúng tôi tiếp tục, với niềm hy vọng những triệu chứng đó sẽ biến mất khi chúng lớn lên. Chúng tôi đặt tên cho các triệu chứng đó là "Hội chứng con rối vui vẻ" (Tạm dịch từ Happy Puppet Syndrome") bởi vì những di chuyển một cách mất trí của những đứa trẻ khiến chúng giống như những con rối điều khiển bằng dây.
Đã 5 năm từ khi dự án bắt đầu, chúng tôi nhận ra ko có hy vọng nào cả. Chúng tôi không thể chịu đựng thêm những tràng cười liên miên của những để trẻ này nữa; Giống như chúng biết điều gì đó mà chúng tôi không biết, giống như có điều gì buồn cười mà chúng truyền tai nhau vậy. Nhìn vào một đứa trẻ thỉnh thoảng co quắp người và cười một cách thái quá là một điều thật ma quái. Hai đồng nghiệp của tôi đã bỏ vì họ không chịu nổi điều đó. Tôi chưa từng nghe tin gì của họ từ sau đó. Giống như họ đã chết rồi vậy.
Những đứa trẻ không nói chuyện trong 5 năm. Chỉ cười nụ cười khốn khiếp của chúng. Chúng tôi đi vào cho chúng bữa sáng và chúng nhìn chúng tôi với cặp mắt lớn, chớp chớp, cười khúc khích và không nói bất cứ điều gì. Chúng tôi đặt bữa ăn trước mặt chúng và bỏ đi. Bữa ăn được cho độc tố toxin sẽ âm thầm giết các cá thể không gây đau đớn. Đó là một việc làm đau lòng, nhưng phải làm cho xong. Tuy nhiên, mọi việc không dừng lại ở đó.
Một người bạn của tôi đặt khay thức ăn xuống trước mặt một thằng bé, tràng cười chấm dứt. Thằng bé nhìn lên bạn của tôi, cặp mắt đột nhiên tối sầm lại, trừng trừng một cách ma quái, ngừng cười.
Chúng tiếp tục nhìn anh bạn đó với gương mặt co rúm lại một lúc. Người đó hoàn toàn bị shock và không thể di chuyển. Đồng nghiệp và tôi đứng đó với bút và giấy sẵn sàng ghi chép lại. Đột nhiên, người bạn đó ngã quỵ gối xuống, tay giựt tóc thật mạnh, và la hét dữ dội. Có vẻ như anh ta đang đau đớn khủng khiếp. Quá ngạc nhiên nên tôi và người đồng nghiệp không thể làm gì ngoài việc ngồi đó và quan sát. Người đó tiếp tục quằn quại trên sàn nhà và là hét. Sau một lúc co giật mạnh vài lần thì anh ấy lịm đi.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi, và tôi kiềm chế tốt hơn các đồng nghiệp của mình. Có điều gì đó không bình thường ở đây. Sự hiện diện của thế lực ma quái nào đó dường như đã vượt qua tầm kiểm soát. Đột nhiên chúng tôi chết đứng ngay lối vào, không thể di chuyển. Thằng nhóc ngừng lại, nhìn vào cách cửa và cười. Nó ngã trên sàn nhà, nhăn nhở và lăn lộn cười như điên dại. 2 đứa kia cũng giống vậy. Sau một vài phút chúng dừng lại và đứng lên, vẫn nhăn nhở, cười rúc rích.
Ánh sáng chợt vút tắt. Tôi nghe thấy tiếng đổ bể, gương vỡ, la hét. Thứ đáng sợ nhất là tiếng thì thầm ma quái, cùng với tiếng cười thầm thì. Khi ánh sáng trở lại, tất cả các cá thể biến mất. Hai đồng nghiệp nằm bất động bên cạnh tôi tư thế co quéo rất kỳ quặc với máu nhiễu ra từ miệng thành giọt. Ban đầu họ giống như đã chết. Không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào. Nhưng khi ghé tai vào, tôi có thể nghe tiếng họ cười, mặc dù rất nhỏ.
Mặc dù các cá thể đã đi, Tôi vẫn cảm thấy chúng vẫn đâu đó quanh và đang nhìn vào tôi, có gì đó nằm gần tầm nhìn của tôi nhưng tôi không bao giờ có thể thấy.
Tôi và đồng nghiệp còn lại đóng cửa tất cả mọi thứ ngay lập tức. Trước khi rời khỏi chúng tôi phá hủy các nghiên cứu trước đó và khóa mọi lối vào phòng thí nghiệm. Tôi đã mất liên lạc với các đồng nghiệp. Tôi nghĩ rằng họ đã chết.
Tôi vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng cười, tiếng thì thầm trong các giấc mơ và đôi khi cả lúc tôi thức. Khi tôi nghe thấy, tôi bỏ chạy. Tôi thức dậy và rời khỏi chỗ đó ngay dù đó là chỗ nào. Tôi không thể ở cùng một nơi quá vài ngày bởi vì chuyện này.
Rồi mọi chuyện bại lộ. Những đứa trẻ khác được nhìn thấy với triệu chứng hành vi tương tự. Tôi không biết làm cách nào mọi chuyện lại lan ra, đó không phải là chuyện có thể lan truyền ra. Ai đó ở đâu đó tạo ra mọi thứ bằng cách tách tế bào của nhiễm sắc thể số 15, và nó khiến con người thấy vui vẻ và mọi thứ vẫn đang được che giấu, cho tới bây giờ. Nó được tạo ra với tên gọi "Hội chứng thiên thần". Việc tạo ra chúng nghe nói không có gì nguy hiểm. Nhưng tôi biết những cá thể đầu tiên vẫn đang lẩn trốn đâu đó.
Tôi biết bọn chúng đang tới. Toi biết chúng sẽ tìm tôi. Tôi chấp nhận. Đây là những gì tôi phải gánh chịu vì cố gắng áp đặt thay đổi tạo hóa. Tôi để lại lá thư này ở đây như một lời cảnh báo. Bọn chúng cũng sẽ tới tìm bạn. Chúng sẽ tới tìm tất cả chúng ta. Nếu bạn có thoáng nghe lời thì thầm, tiếng cười từ đâu đó vọng lại, hãy bỏ chạy. Nếu bạn có thấy gì đó đứng ngay sát tầm nhìn c