Disneyland 1972 Love the old s
Admin nhận làm wap blog game, truyện, forum, wap upload... giá rẻ với nhiều loại mã nguồn như wordpress, johncms, wblib, phpbb, filelist xtgem... Đặc biệt có wap trắc nghiệm vui chơi xong share lên fb cực hay. Click để xem chi tiết giá và demo. Thanks...
TIPS: Truy cập nhanh wapsite với tên miền ngắn gọn Thuan9xpro.CF

↓↓ Các em hàng xóm xinh tươi làm quen

Đăng bởi: Thuan9xpro
Lượt Xem: 9045

————-

up­date 20/05/2012 => 23/05/2012&nb­sp;




Còn bao nhiêu “lúa” dồn hết cho Bay­ern, với niềm tin vào 1 ngày mai tươi sáng, các trẻ em nghèo được đến trường, các mảnh đời neo đơn bệnh tật như em sẽ được cứu giúp. Nhưng Chelsea đã dập tắt mọi hi vọng. Chỉ có 7’ mà Bay­ern trụ không nổi. Trận này cả 2 đội đều chơi hay và chắc chắn. Bay­ern tuy có nhiều cơ hội hơn, nhưng lúng túng trong việc chuyển hoá thành bàn thắng. Tiếc cho Muller và Bay­ern, một trận chung kết hay, nhiều tình huống hồi hộp và nhiều cảm xúc (Trừ 2 cha nội BLV của VTV3, đọc tên cầu thủ sai lung tung, bình luận tào lao không ăn nhập, sút ra ngoài mà nó hét muốn sập nhà, làm em suýt thở oxy mấy lần!). Dù sao thì cũng “chúc mừng” các thím đã nằm khách – xỉu…

Cảm giác tiếc nuối, xót xa, tim nhói lên từng cơn khi nhìn thùng mì Gấu Đỏ nằm trong góc nhà mà em đã mua sẵn dạo trước. Những tưởng chỉ là kỷ vật để tưởng nhớ đến những chiến thắng vẻ vang trước đây, nhưng giờ bụng kêu ột..ột vì thức cả đêm xem đá banh. Đói quá nên đành xé thùng bốc ra 1 gói ăn tạm…Hình con gấu trên gói mì như cười đểu vào mặt em, chắc có lẽ nó biết, từ giờ đến đầu tháng em còn gặp lại nó nhiều

Sở dĩ hôm nay em thức khuya thoải mái là vì em Tr đã về quê từ hôm thứ 6. Thi cử xong nên em nó tranh thủ về thăm nhà vài ngày, tuần sau mới lên lại. Vì em Tr đã bỏ công chăm sóc em rất nhiều trong mấy ngày ở bệnh viện nên em có hứa với em nó là mỗi ngày sẽ đi ngủ trước 1h sáng cho đến khi nào khoẻ hẳn và cũng do dạo này ngủ ?sớm nên em dần quen giấc, tầm khoảng 12h đêm, 1h sáng là mắt díp lại mở không ra, hầu như ngày nào cũng ngủ quên. Mấy lần định nằm 1 tý rồi up­date mà mở mắt ra thì trời đã sáng (Các thím đừng giận em nhé!). Em xin kể sơ về tình hình các em trong nhà:

Từ hôm em ra viện tới giờ, em Tr trở thành chuyên gia dinh dưỡng của em, tối nào em cũng xách đít qua phòng ẻm, ăn cơm theo khẩu phần em nó nấu và chỉ định (Sau khi đã nộp đầy đủ ngân lượng). Lý do là em mới ốm dậy không nên ăn lung tung, cơm hàng cháo chợ không đủ chất. Và vì khoản nấu nướng của em hơi bị tệ, nên sẵn tiện ẻm chỉ cho em nấu mấy món đơn giản phòng thân, hôm thứ 3 vừa rồi em chính thức nấu được 1 nồi thịt kho tàu, mà theo cảm nhận của em là không thể ngon hơn (Ngày xưa thời sinh viên ở trọ với hai thằng bạn thân, em cũng có sắm đồ nấu ăn, nhưng sau vài lần nấu thì được gi­ao luôn nhiệm vụ đi chợ hoặc rửa chén, hoạ may thì chiên trứng. Hai thằng bạn thì cũng không khá hơn em là bao, quay đi quẩn lại cũng mấy món trứng chiên, chả cá chiên, đậu hũ, rau luộc…Đến khi đi làm và tách ra ở riêng thì em gửi hết đồ nấu nướng về quê cho rộng chỗ, chỉ chừa lại 1 cái tô, mấy đôi đũa và muỗm để…pha mì tôm).&nb­sp;

Sau lần gặp em N tại bệnh viện + biết loáng thoáng chuyện trong quá khứ giữa em và em N. Thì cách em Tr nói chuyện, quan tâm em cũng khác nhiều, nhẹ nhàng hơn. Tr dần dần trở lại với tính cách vui vẻ, hồn nhiên, trẻ con vốn có của em nó. Em cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Định có dịp sẽ nhận ẻm làm em nuôi (nhưng không "thịt") hoặc giới thiệu ẻm cho mấy thằng bạn khố rách áo ôm của em.

Nhưng có 1 vấn đề nhỏ là từ sau đợt ở bệnh viện về, em Tr ngày càng tự nhiên và thoải mái với em, nhất là ở khoản…trang phục. Các thím biết đấy, con gái ở nhà thường ít khi mặc…”giáp” để cho thoải mái. Trước đây em Tr cũng khá ý tứ mỗi lần em qua nhưng dạo này thì toàn…thả rông. Ẻm ở nhà thường mặc váy ngủ 2 dây cổ rộng, màu hồng nhạt có mấy bông hoa, dài ngang đầu gối, nhìn khá dễ thương. Đợt đi&nb­sp;FECIT&nb­sp;em cũng tính sắm dàn loa 5.1 để về coi phim HD cho sướng nhưng sau mấy lần phụ em Tr nhặt rau hoặc ẻm vô tình cúi xuống lấy đồ để nấu ăn thì em nghĩ dàn 2.1 cũng là quá đủ rồi, ít nút điều khiển dễ vặn, âm thanh hi­fi trung thực tuỳ theo “nhịp” điệu bài hát, chỉ cần cắm phích…điện vào cái “phịch”…là sài ngon lành, chả cần dây nhợ gì sất và nhất là thùng loa cũng đẹp nữa&nb­sp;

Hiện tại trong nhà còn một người mà em vẫn chưa gặp, đó là bạn của ẻm vũ đoàn (Em vũ đoàn tên T). Thời gi­an ẻm chuyển tới trùng với thời gi­an nằm viện nên em chưa biết mặt, từ hôm về nhà đến giờ, cũng có đôi lần đứng trên lầu thấy thấp thoáng dáng dấp khi em nó dắt xe ra khỏi cửa. Nhìn từ phía sau thì em này cao ráo, chân dài và trắng hơn ẻm vũ đoàn. Em không ngừng suy diễn ra một khuôn mặt ba­by với đôi lông mi cong vút, môi chum chím, đôi mắt lúng lính gợi cảm để gắn vào c?ho hợp với body của em nó…

Rồi sự chờ mong của em cũng có kết quả, tối qua khi đang ngồi đọc sách trên lầu thì nghe có tiếng chuông cửa, thò đầu ra khỏi ban công em nghe có tiếng nói với lên:”Anh ơi, mở cửa giùm em!” bằng một chất giọng miền Tây hết sức ngọt ngào và êm ái, mà tiếng này không phải của em Tr hay em vũ đoàn. Đích thị là em kia rồi! Mặc vội cái áo thun, lao ngay xuống nhà, trong lòng khấp khởi chuẩn bị sẵn mấy câu mở lời làm quen…

Cánh cửa sắt chầm chập mở ra như mang theo niềm hi vọng…Ngay khi cửa mở ra hết em “xìu” hẳn luôn! Đập vào mắt em là 1 “chị” mặc bộ váy bó sát người màu vàng óng ánh, đính thêm mấy hạt kim sa (như áo của thím Hà trong bài Úm­si­labùm), “chị” sở hữu body 20 nhưng khuôn mặt như 40, đang nhe hàm răng “xe múc đất” cười toe toét hớn hở nhìn em, mặt tươi như tội nhân vừa được mãn hạn tù…



up­date 22h50′ 20/05/2012…
Em "đồng hương" đang ở nhà em. Ẻm mang theo 2 chai vod­ka lớn, 1 đống đồ ăn tính "xuống xác" với em các thím ơi !



up­date 2h00′ 22/05/2012…

Trong mấy tường thuật trước, em định kể thêm về em “đồng hương” cho các thím nghe nhưng do chưa có dịp. Từ sau lần gặp tình cờ trên xe khách, em nó và em vẫn giữ liên lạc với nhau. Thời gi­an em nằm viện em nó cũng có ghé thăm và ngày nào cũng nhắn tin qua lại với em. Hai đứa cùng có sở thích đọc sách nên hay trao đổi về những đầu sách hay, em nó cũng khoái thể loại trinh thám, phiêu lưu mạo hiểm + kinh dị giống em nên mua khá nhiều sách, trong đó có những cuốn em chưa đọc. Dự tính sau khi em ra viện hai đứa sẽ gặp để trao đổi những cuốn chưa có.

Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh hôm đi chung xe, em hơi bất ngờ trong ngày gặp lại, hôm đó em “đồng hương” mặc chiếc áo thun trắng cổ tròn màu trắng, quần short ka­ki ôm màu xám, đi giày ba­ta, tóc ngắn ngang vai uốn set­ting… Có lẽ do không phải biểu diễn liên khúc "hò" như lần trước nên em nó nhìn tươi tắn, dễ thương và cá tính hơn rất nhiều. Lại nhìn xuốn cách cổ 1 gang tay, vẫn là nét đẹp “hùng vĩ, hoang sơ, thơ mộng” như cảm nhận của du khách mới đặt chân đến Đà Lạt lần đầu, nhưng hôm nay không còn thấp thó và lấp ló nữa, mà lồ lộ hẳn ra ngoài. (Sữa mẹ thì đã cai nghiện từ lúc 1t rồi nhưng đôi lúc cảm giác tái nghiện và muốn sống lại thời thơ ấu vẫn trỗi dậy mạnh mẽ trong em.)&nb­sp;

Đón em nó một buổi tối thứ ba mưa nhẹ lất phất, cái cảm giác thân thuộc của quê hương khiến cho ẻm và em nhanh chóng xích lại gần nhau hơn. Hai đứa nói chuyện rất hợp ý, bàn luận sôi nổi về nhiều vấn đề từ xã hội, giáo dục, giải trí (Điểm chung thứ 2 là ẻm không ưa gì các thím bên Hàn xì) cho đến khoa học kỹ thuật và lên cả tới…vũ trụ. Lúc đầu em tưởng ẻm hiền, nhưng hoá ra lầm, bí kíp Chém Gió Thần Công chắc em nó cũng đã luyện được đến tầng thứ 6, vấn đề nào cũng có thể chém một cách nhiệt tình, hăng say. Đoạn đang bàn luận về chủ đề phim em tính “thử lửa” ẻm 1 tý cho vui:

?- Em: Buổi tối ở nhà em thường xem phim gì?
- Ẻm “đồng hương”: Dạ, thường thì em hay xem phim trên HBO hoặc Dis­ney Chanel nếu có thời gi­an…
- Em: Thế em có hay xem phim…2 nhân vật đóng không?
- Ẻm “đồng hương”: Là phim gì anh?
- Em: Là phim chỉ có 2 nhân vật chính thôi, phim này không có lời thoại, chỉ có tiếng…động thôi!
- Ẻm “đồng hương”: Hic! Phim gì mà ghê vậy ta? Mà chỉ có 2 nhân vật thôi hả anh?
- Em: Nói 2 thì cũng không hẳn, lâu lâu thì có 3 (three­some), thi thoảng lại 4 (four­some)…
- Ẻm “đồng hương”: Em hông biết, phim gì mà mặt anh cười gi­an vậy, chắc phim không đàng hoàng chứ gì?
- Em: Bậy bạ! Ý anh đang nói về phim Tom & Jer­ry. Em đang nghĩ về phim “bậy” gì vậy hử?
- Ẻm “đồng hương”: Anh nghĩ bậy thì có, phim đó chỉ có 2 nhân vật, lấy đâu mà 3 hay 4?
- Em: Thì lâu lâu có thêm con chó, lúc thì con gà còn gì..hehe..
- Ẻm “đồng hương”: Hứ, phim hoạt hình anh nói là phim…ma thì có!! (?!)
- Em: Anh đang nói phim hoạt hình cơ mà, liên quan gì đến ma quỷ ở đây?
- Ẻm “đồng hương”: Ma…ri..a O..sa..wa !
- …(đứng hình)…

WTF !!! (em hét lên trong bụng, em nó cũng biết đến “thánh nữ” sao)…Lòng em chợt bồi hồi cảm xúc khi nghe đến cái tên thân thương và đầy kỷ niệm đó, kể từ lần cuối “thánh nữ” hiện ra trong video clip ca nhạc do bên tình báo Nga cung cấp thì đến nay không còn thấy xuất hiện nữa. Không biết giờ này ‘thánh nữ” đã bị sóng thần cuốn trôi dạt về nơi đâu!&nb­sp;

Sau 1 khoảng khắc thoáng giật mình, em trấn tĩnh lại ngay. Em “đồng hương” mặt cười rất gi­an vì đã “vật” lại được em. Định cùng ẻm ôn lại những hồi ức về "thánh nữ", nhưng trong lúc em "đồng hương" kêu tên "thánh nữ" thì mấy đứa bàn ngồi bên cạnh quay sang nhìn hai đứa em với ánh mắt thảng thốt, cổ nhướn dài ra , tải vểnh lên ngồi "hóng”. E rằng không tiện nên em chỉ cười cười gật gật, ra vẻ tâm đắc với kiến thức uyên + thâm của em nó mà thôi. Câu chuyện cũng từ đó mà chuyển sang những phim liên quan đến tình dục. Đại loại như: Tình dục là chuyện nhỏ (Sex is ze­ro), sắc giới (Lust Cau­tion), bánh Mỹ (Amer­ican Pie)…Xem ra tư tưởng của em “đồng hương” khá thoáng trong chuyện giới tính, không phải dễ dãi nhưng quan điểm rõ ràng và thẳng thắn.&nb­sp;

Sau lần café thì thứ năm tuần trước hai đứa tiếp tục đi xem phim Avenger chung. Tuy em nó có xem một lần rồi, nhưng do quá hâm mộ thím Cap­tain Amer­ica bởi vẻ điển trai và phong độ nên quyết định xem thêm một lần nữa chỉ để…ngắm cho đã. Lên Megas­tar thì vừa đứng vừa “sờ” cái poster Cap­tain Amer­ica rồi xuýt xoa không ngừng. Nói thật là em cũng hơi gai, tính móc tờ rym ra đọ với thím Cap­tain Amer­ica để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông với ẻm, nhưng chỗ đông người nên đành thôi…

Đi chơi với em “đồng hương” em cảm thấy rất thoải mái, một điểm ?tính cách mà em thích ở ẻm là tất cả mọi chi phí ăn chơi đều share. Em mua vé thì ẻm mua bắp + nước, em trả tiền ăn tối thì ẻm trả tiền ăn khuya (nhất quyết giành trả). Đành rằng em hoàn toàn có thể trả hết, nhưng sự chủ động chia sẻ đến từ phía ẻm (em không quan tâm nhiều hay ít) khiến em cảm thấy vui và quý ẻm nhiều hơn. Mọi chuyện vẫn trôi qua bình thường cho đến tối hôm qua…



up­date 15h00′ 23/05/2012…

Em sinh ra trong một gia đình khá hoà thuận và đầm ấm, ba mẹ ít khi nào cãi vã, thường khi 1 trong 2 người to tiếng thì người còn lại sẽ nhẫn nhịn. Từ bé đến giờ em thấy ba mẹ giận nhau không quá 3 lần, có giận thì cũng chỉ trong một thời gi­an ngắn – em biết là mình rất may mắn - Nhưng trong cuộc sống, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không phải ai cũng có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Em “đồng hương” là một trong những trường hợp như vậy…

Qua những câu chuyện kể về mình, hình ảnh gia đình của em nó như một bức tranh chỉ sử dụng gam màu tối. Ba là người gốc Hoa, mẹ thì quê ở Ninh Bình, gia đình chuyển vào định cư tại Đà Lạt cũng đã lâu, khi còn bé em “đồng hương” cũng sinh ra trong sự chăm chút c

↑↑Bình luận bằng facebook

↑↑Bài Viết Nên Xem