Hai đứa kia thì không sao, nhưng do sợ nên gào to như bò rống. Từ trong đám đông có 1 lão tầm khoảng 40t, mặt mày đỏ gay như gà chọi, nồng nặc mùi rượu, nhảy xổ vào hét ầm lên:
- Lão già: Thằng chó nào đâm vào con tao??? 
- Em: (trố mắt ra nhìn)…!!! 
(Đám đông đồng loạt quay sang nhìn em “đắm đuối” như chỉ điểm. Lão già ?kia ngơ ra trong giây lát, rồi sau đó cũng hiểu ra câu trả lời…)
- Lão già: Ah thì ra thằng chó này. Dm mày tông con tao hả???
- Em:… 
Chưa cần biết đúng sai, phải trái thế nào, lão liền bay vào phang em tới tấp, hình như do lão đã ngà ngà say nên ra đòn không chuẩn xác, cú xông phi đề-pa hụt làm lão chới với suýt té… Em chưa kịp phân trần câu nào thì 1 đám 4, 5 thằng thanh niên tầm 26, 27t lao vào đánh phụ lão.
Tuy tay đau không thể phản kháng lại, nhưng do em có học 4 năm Taekwondo nên đỡ được hầu hết các đòn hội đồng từ đám đó…Thấy vậy một vài người trong đám đông nhảy vào can. Đám bên lão già vật em té xuống đất, sau đó cầm tay định lôi vào nhà lão để đánh, mấy người dân thì nắm chân kéo lại. Hai bên giằng co, lôi xềnh xệch. Cùi chỏ, bả vai em rách và rướm máu vì bị chà sát liên tục dưới lòng đường…
Sau một hồi bất phân thắng bại trong màn “kéo co người”, “đội” lão già ùn ùn chạy vào nhà và đi ra với dao và gậy lăm lăm trên tay . Dân thấy vậy thì dạt ra vì sợ bị chém oan, em cũng hoảng lắm nhưng người rã rời do bị kéo giật, lực bất tòng tâm không nhấc chân lên nổi nữa, đành nhắm mắt xuôi tay, chuẩn bị tinh thần xuống thông @ss diêm vương. Thì bỗng đâu có 2 người, 1 nam 1 nữ nhảy vào che cho em. Người con trai ở trần khá vạm vỡ, mình xăm chi chít, còn người con gái thì quần đùi dép lê, cả 2 trạc khoảng 30, trông tướng cũng không phải hạng tầm thường. 
Mặc cho đám đông la hét, đám “lão già” vẫn tung những nhát chém chí mạng về phía em. Vì che chắn cho em nên anh con trai bị chém 1 nhát trúng bàn tay trái, 1 nhát rách vai, chị gái thì bị 1 nhát sợt qua bụng. Lúc đó em đã bị choáng, mắt hoa không còn nhìn rõ, hầu như né theo phản xạ và do người dân kéo đi, chỉ nghe thấy tiếng người la hét, tiếng gào của đám “lão già”…Đúng lúc nguy kịch nhất thì thấp thoáng bóng mấy chú mặc đồng phục xanh…
Trụ sở công an P.21 nằm ở đầu hẻm 294, cách nơi em xảy ra tai nạn chỉ khoảng 100m nên mới nhanh như vậy (chứ bình thường là đánh xong chán chê rồi các chú mới thong thả tới để “nghiệm thu”). Tiếng roi điện kêu tách tách tựa như tiếng sét đánh ngang tai khiến đám “lão già” tỉnh người, dừng tay. Em cũng không còn sức đứng vững, đành ngồi bệt xuống lòng đường, mặt không còn chút máu, quần áo thì rách tả tơi. Đám đông người thì kể lại sự việc cho bên phía công an, người thì xúm xunh quanh em, kể cả 2 anh chị cứu em lúc nãy, tuy bị thương nhưng cũng chạy lại xem em có sao không…
Sau đó người dân xốc em dậy, khiêng lên xe máy chở vào bệnh viện. Trước khi đi, chị gái nhét vào túi áo em 100.000, rồi lần lượt người thì 50, người thì 20…chật đầy cả túi. Tự nhiên nước mắt em trào ra, không phải vì đau, mà vì giữa chốn Sài Gòn xô bồ, thân cô thế cô mà lại được đối xử tốt đến như vậy…Lên bệnh viện nhân dân Gia Định, chụp X-Quang, khám tổng quát. Bác sĩ kết luận chỉ bị thương phần mềm và trật khớp cổ tay. Thế là bó bột 2 tay, khâu, rửa, băng bó mấy vết thương rồi được v�m 1 ��. 
Nghe mọi người kể lại mới biết 2 anh chị kia là dân giang hồ có máu mặt tại Q.Bình Thạnh. Gia đình chuyên bảo kê cho mấy vũ trường, karaoke, nhà hàng…Đám “lão già” do nhậu say nên trông gà hoá cuốc, không biết trời cao, đất dày. Hậu quả là phải xuống nhà 2 anh chị kia lạy lục gần chết + đền gần mấy chục triệu mới được yên thân. Phần em thì lão cũng đến nhà xin lỗi và đưa cho 2tr lo tiền thuốc men và bồi bổ. Tay bó bột nên em chẳng làm được gì, báo hại mẹ và Ex phải thay phiên tắm, thay đồ, đút cho em ăn. Gần cả tháng sau mới lành hẳn.
Lâu lâu có dịp đi ngang qua Bình Thạnh, em vẫn ghé lại thăm nhà chủ và những người dân cứu em năm xưa. Đúng là cuộc sống khi ta gieo hạt gì thì ắt sẽ gặt quả ấy.
—-//—-
Trở lại chuyện em nằm viện. Bác sĩ nói em bị như bởi vì 2 nguyên nhân: Đầu tiên là bị sốt siêu vi, sốt cao. Thứ 2 là do ngủ quá ít, ăn uống thất thường trong thời gian dài, sức đề kháng yếu nên khi gặp sốt siêu vi khiến cơ thể bị suy nhược nặng. (Nhân đây em cũng có lời khuyên với các thím, cố gắng ngủ sớm và ăn uống điều độ, ngồi máy tính vừa phải thôi, nên dành thời gian để thể dục thể thao, vừa hạn chế wei tei, vừa nâng cao thể lực.)
Từ hôm em nằm trong bệnh viện thì em Tr ngày nào cũng ghé 2,3 lần, lo ăn uống, lấy quần áo cho em, trưa và tối đều về nhà nấu cháo mang lên theo yêu cầu của bệnh viện chứ không chịu mua bên ngoài. Đã dằn lòng là cố gắng tạo khoảng cách với ẻm nhưng xem ra thất bại hoàn toàn. Ẻm lo tận tình quá khiến em rất khó xử không biết làm thế nào cho phải. Em sống trước giờ luôn sòng phẳng trong mọi việc, không thích mắc nợ ai điều gì, kể cả chuyện tình cảm. (Chả lẽ đợi đến lúc em nó ốm thì đè ra chườm, xoa lưng, lau người như mấy hôm nay em nó làm cho em sao.)
Tin em ốm liệt dương (giường) nhanh chóng được bạn bè báo cho nhau, chúng nó kéo đến bệnh viện thăm em vui như trẩy hội. Một phần là thăm, phần còn lại chắc là tò mò muốn xem em sắp lên bàn thờ ngắm gà khoả thân hay chưa để còn được ăn kẹo dừa cắn hạt dưa, xem pê-đê múa khoả thân. Trong số những người đến thăm, có một người khiến em rất bất ngờ và cũng gây một số rắc rối nho nhỏ, khó xử cho em trong suốt mấy ngày nằm tại bệnh viện…
update 05h00′ 13/05/2012…
Khi mới nhập viện dù mệt tưởng như sắp chết nhưng khi nghĩ đến cảnh sẽ được các em y tá xinh đẹp với đôi mắt to tròn, đôi môi căng mọng, xúng xính trong trang phục trắng, õng à õng ẹo cầm tai nghe (như trong các tài liệu mà em dày công nghiên cứu trong suốt thời gian du học trước đây)…ngày ngày cận kề chăm sóc, xoa tay bóp chân, rờ tờ rym (tim) bắt mạch thì lòng em cũng không khỏi khấp khởi hi vọng… 
Nhưng đời thường không như…phim tài liệu mô tả, ngay bữa đầu tiên em tới, người truyền nước cho em là 1 mụ y tá, vừa già vừa mập, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Không biết kiếp trước em có mắc tội gì với mụ hay không mà mụ hỏi tình hình sức khoẻ em như tra khảo phạm nhân, vừa làm thủ tục nhập viện vừa càm ràm lẩm bẩm gì đó nhức cả đầu. Em thì mệt nên cũng chả phản ứng lại gì, chỉ nằm im chịu đựng và buông xuôi mặc cho mụ dày xéo thân em. Hành động của mụ hết sức mạnh bạo, mụ vạch quần em ra, rút "khúc nhựa" đâm ngay vào @ss em không chút cảm xúc (chích thuốc nhé các thím), khiến cảm giác của em chỉ còn là đau đớn, ề chề và tủi hổ . Thầm trách sao số phận trớ trêu, đùa giỡn với mình, tại sao không phải là 4 em y tá ngọt ngào, mơn mởn ngay sát bên mà lại là mụ! 
Sốt siêu vi không đơn giản như em tưởng, đau đầu kinh khủng, cứ nóng lạnh hầm hập từng cơn, cả người ê ẩm, đau nhức, xương cốt như rã ra… Em có cảm giác tay chân như không phải của mình, muốn nhấc cũng không nhấc nổi… Vừa dịu được cơn sốt này thì cơn sau lại tiếp nối…Thường mệt nhất là khoảng tầm chiều tối, lâu lâu thì buổi sáng, mỗi lúc đến cơn là mê man không biết gì nữa… (Các thím mà có dấu hiệu sốt như em thì nên đến bệnh việc để truyền nước càng sớm càng tốt, nằm lì ở nhà rất khó khỏi, nếu thể lực yếu thì nguy cơ “lên dĩa” rất cao). 
Ngoài truyền nước và thuốc thì em cũng chẳng ăn được gì nhiều ngoài cháo thịt bằm do em Tr nấu, lúc nào miệng cũng cảm thấy đắng, cổ họng thì đau rát và muốn ói, đồ mọi người mang đến thăm cũng không ăn được gì (chỉ toàn vỗ béo cho mấy thằng bạn trời đánh, chiều chiều ghé hốt mang về hết). Ngày nào sáng sớm trước khi đi học em Tr cũng ghé qua 1 lần đưa đồ cho em, trưa đi học về nấu cháo mang qua, tối thì vào từ lúc 5, 6h đến hết giờ thăm bệnh mới về. Mấy thằng bạn được dịp mặc sức trêu ghẹo cả 2 đứa. Cứ lúc nào vắng mặt ẻm Tr là lại rên rỉ:
“Đêm đêm dưới ánh trăng vàng
Tôi với cây “hàng” âm thầm thở than
Và cô nàng bên xóm
Mỗi lúc tắt đèn, mò sang nhà “mần” quen…” m(_ _)m
Muốn đập vào mặt tụi nó mấy cái, nhưng…không còn đủ sức, cũng chẳng biết giải thích thế nào, đành nhe răng ra cười trừ mặc cho tụi nó troll…
Ngày đầu tiên trôi qua chán không tả, ngoài việc ăn, ngủ ra thì chẳng có gì khác để làm cho khuây khoả, cứ nằm lăn qua lăn lại hoặc nhìn…trần nhà. Vì gia đình em ở xa nên ban ngày chỉ có mấy người họ hàng thay phiên nhau ở bệnh viện, bạn bè thì đa số đi làm nên chiều tối mới ghé chơi. Cảm giác muốn trở lại với công việc, với những bận rộn thường nhật, sờ mó cái máy tính, về nơi mà các thím gọi là “động bàn tơ", viết tiếp tường thuật còn đang dang dở… Cũng tự động viên mình rằng rồi sẽ ổn, sẽ mau khoẻ lại và coi như mình nghỉ xả hơi vài ngày. Nhưng mọi chuyện thì thường không như ý muốn.
Vào ngày thứ hai tính từ ngày em nhập viện, tối hôm đó - tầm 7h - Sau khi ăn cháo xong, em nằm nói chuyện với mấy thằng bạn thân và em Tr thì nghe trước cửa phòng có tiếng người trò chuyện, cửa hé mở, cô điều dưỡng bước vào. Em cũng xoay người lại nhìn, theo sau cô điều dưỡng là 1 người con gái. Em chợt bần thần khi nhìn thấy gương mặt của người đó, một gương mặt mà em kh�n>
- Cách đây 3 năm, trong một lần ngồi với nhóm bạn tại cà phê “Bệt” ngoài nhà thờ Đức Bà, Q.1 (Trước đây em và nhóm bạn vẫn thường hay ra đây vào cuối tuần để “tám”, vừa mát, vừa thoải mái, lại đông vui). 
Hôm đó khi cả nhóm vừa đặt mông xuống bờ xi măng dọc công viên, như thường lệ việc đầu tiên là em đưa ngay 2 camera 3D lên lia 1 vòng xung quanh để xác định vị trí các em xinh tươi, nhằm lấy tư liệu để mà suýt mà xoa với mấy thằng bạn ngồi cùng, chưa lia được bao xa thì đập ngay vào mắt em là 1 cô bé ngồi một mình trên ghế đá sát bên cạnh nhóm em. 
Theo những thông tin camera truyền về, em nhẩm tính sơ bộ về độ mịn của da, độ dài của lông…tơ, độ căng của… ước lượng bé này tầm 18 - 19t là cùng, nhìn rất dễ thương, mái tóc dài được kẹp gọn gàng 1 bên, mặc một chiếc váy liền ngang đầu gối - hình như là màu kem - (do thời gian cũng lâu và là buổi tối nên em không nhớ những chi tiết về trang phục, nói chung là dễ thương theo kiểu trong sáng). 
Sau một hồi chém gió đủ các chuyện trên trời dưới đất, thì chủ đề các em gái ưa thích thường là chuyện ma, kinh dị, huyền bí… (Theo kinh nghiệm của em thì các thím nên lận lưng một vài chuyện thể loại này, thật hay chém gió không quan trọng, càng ghê rợn càng tốt, ghê đến mức khiến em nó mất ngủ được thì quá tuyệt vời! Cái gì càng ấn tượng thì càng khó quên). Do em là người chuyên trị thể loại này nên cả đám xúm lại quanh em…Từ các giai thoại ma ở Đà Lạt, đến những chuyện em nghe kể lại và cả những cuộc phiêu lưu đi tìm “ma” của chính em. 
Trong lúc em kể đến khúc gay cấn chuyện về một thằng uống thuốc sâu tự tử chết trên đồi - sau đó hiện hồn về - gần nhà em. Thì bỗng một em trong nhóm hét toáng lên - cả nhóm hoảng hồn nhìn về phía em ấy (Em cũng hoảng, tưởng thằng trong câu chuyện hiện hồn về rồi bắt xe xuống tận Sài Gòn) – Ra là do cô bé em nhìn thấy lúc nãy khều vai nó, thần hồn nát thần tính nên nó sợ quá la ầm lên. Bé kia cũng hoảng không kém, mặt xanh như tàu lá chuối, lắp bắp nói nhỏ xíu:...