“Cho..cho em ngồi chung với.., nghe anh này kể em..sợ quá…!”
update 17h00′ 13/05/2012…
Không phải tất cả các em gái mà em gặp, quen đều “xinh tươi” cả đâu. Lacoste cũng đầy ra, loại nào cũng có. Nhưng đa phần các ẻm mà em tường thuật hầu các thím đều là những ẻm có ngoài hình khá, có cá tính riêng, thu hút và hấp dẫn, để lại trong em ít nhiều cảm tình và ấn tượng. Bình thường khi gặp 1 cô gái không quen, em ít khi chọn cách làm quen lộ liệu, trực diện hoặc sỗ sàng. Đa phần lợi dụng yếu tố hoàn cảnh, thêm 1 chút sáng tạo + mưu mẹo, để có thể tiếp cận đối tượng một cách tự nhiên nhất. 
Sau khoảnh khắc bất ngờ ở trên, cô bé nhanh chóng xà vào ngồi chung với cả nhóm, em cũng tiếp t?ục câu chuyện đang kể. Không biết do câu chuyện hấp dẫn hay do em quá rạng ngời mà cô bé ngồi thộn mặt ra nhìn em chằm chằm từ đầu đến cuối. Ánh mắt sắc lẻm pha chút sợ sệt…Các câu chuyện cứ nối tiếp nhau, mặt mấy em gái trong nhóm càng lúc càng trắng bệch ra vì sợ. Hơn 9h thì cả nhóm lục đục chuẩn bị đi về vì chỗ gửi xe sắp đóng cửa. Trong lúc mọi người nói chuyện thì em cũng biết được tên của cô bé là N, quê ở Đồng Tháp, bán hàng thời trang tại Parkson Lê Thánh Tôn, lúc gặp nhóm là đang ngồi chờ chị đến đón…
Sau lần gặp tình cờ đấy, em và N có trao đổi nick yahoo, thi thoảng cũng nói chuyện, nhưng đa phần là em nó hỏi về mấy chuyện ma quỷ, đôi lần còn gọi điện thoại cho em lúc đêm khuya, bảo khó ngủ nhờ kể chuyện…ma cho dễ ngủ. Rồi em và N ngày càng thân hơn, em cũng thấy thích thích ẻm, tính tình ẻm dễ chịu, quan tâm em từng li từng tí. Nhiều lần thấy em ăn cơm bờ cơm bụi thất thường nên thi thoảng ẻm cũng nấu cơm rồi gọi em qua nhà ăn chung. 
N ở trọ ở bên khu Bình Trị Đông, Q. Tân Phú, khá xa với em (lúc đó em ở Q.Bình Thạnh), từ chỗ em chạy qua em N cũng gần 20km. Cách đây vài năm khu Bình Trị Đông còn rất vắng, dân cư thưa thớt, ruộng lúa, ao hồ vẫn còn nhiều. Đường vào nhà em N tối hù không một bóng đèn, cây cối thì um tùm, có 1 vài căn nhà dọc 2 bên đường, nhưng thường tắt đèn đi ngủ từ rất sớm, ngã ba trước nhà N là một cái nghĩa địa, các phần mộ được chôn sát đường đi. Mấy lần qua em đều phải thủ sẵn ít đồ nghề, không phải sợ ma – mà là sợ cướp nó phục sẵn. 
N nấu ăn rất ngon, biết nhiều món. Mỗi lần em qua làm rất nhiều đồ ăn và bắt em ăn hết mới cho về. Thời gian đầu thì em khá háo hức, vì đó giờ chưa ai chăm sóc em kỹ như vậy - ngoài mẹ em - nhưng tần suất các bữa em N nấu và gọi em qua ngày ngày càng nhiều. Do em vừa làm vừa học nên cũng từ chối đôi lần, những lần như vậy thì em N thường rất khó chịu, trả lời cọc cằn và cúp máy ngang. Em cũng không để tâm nhiều, chỉ chậc lưỡi cho qua và nghĩ là con gái mới lớn nên giận hờn vu vơ một chút thế thôi. Sau đó thi thoảng vẫn qua thăm em nó.
Em N ở trọ với chị họ, chị làm công nhân may, hay tăng ca tối nên những lần em qua chỉ có 2 đứa ở phòng. Ăn uống no say thì thường phải vận động cho tiêu cơm. Thế là em N tập cho em "nhào bột" làm bánh bao nhân sữa, ngon lắm các thím ah, vừa to vừa tròn, lại trắng phau. Đúng là đặc sản miền tây. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. 
Sự quan tâm ngày càng nhiều của ẻm khiến em bắt đầu thấy khó chịu, những hôm em không qua, ẻm khóc bù lu bù loa trong điện thoại, nói những lời trách móc khiến em bắt đầu cảm thấy hoang mang và sợ một điều gì đó mà em cũng không biết rõ là gì…
P/s: Buổi trưa em "vũ đoàn" có mang đồ lên ban công phơi, vừa nãy trời chuyển mưa nhưng ẻm chưa về, sợ ướt nên em đi ra cất đồ vào giùm. To, nhỏ đều có, từ "ren" cho tới "răng cưa", trắng, hồng đủ kiểu.  
Lúc em đang viết tường thuật thì ẻm về - vội vã chạy lên lầu để lấy đồ - Không thấy đâu nên gõ cửa hỏi em. Cầm ra đưa mà mặt em nó hồng hồng lên vì ngại, lí nhí cám ơn mấy lần rồi quẩy mông đi thẳng xuống phòng. Nhìn nao cả lòng các thím ah…
update 19h00′ 18/05/2012…
Những bữa cơm em N cố tình nấu sẵn và gọi em qua ăn ngày càng nhiều. Nhưng không phải lần nào em cũng qua, một phần do em bận đi học đi làm, nhưng phần vì em bắt đầu cảm thấy…sợ gặp N. 
Nếu một ngày các thím nhận được 10 – 15 cuộc điện thoại từ một người đang trong giai đoạn tìm hiểu thì các thím sẽ cảm thấy thế nào? Ban đầu có lẽ là vui vui vì người đó quan tâm mình nhiều, nhưng nếu vẫn giữ cường độ như vậy ngày này sang ngày khác thì ắt hẳn sẽ cảm thấy phiền hà, khó chịu và cuối cùng là ái ngại mỗi lần nghe tiếng điện thoại đổ chuông… 
Lý do gọi chỉ để hỏi vài câu vu vơ và thời gian gọi là bất cứ lúc nào em nó muốn – dù lúc đó em có đang làm gì chăng nữa - nhưng nếu không nghe máy hoặc tắt máy thì sẽ nhận được cả đống tin nhắn với những từ ngữ không dễ chịu chút nào. Em cũng góp ý nhưng chỉ được 1,2 ngày thì mọi chuyện lại như cũ. 
Những lần em qua trễ, em N giận và không nói chuyện, chỉ ngồi im ở góc cửa, đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xăm ra đường. Từng nghĩ mình may mắn gặp được 1 cô bé vừa xinh đẹp, vừa đảm đang nhưng qua 2 tháng tìm hiểu, em cảm thấy N không phải là mẫu người phù hợp với mình. Em cũng quý và dành nhiều tình cảm cho N. Nhưng tính trẻ con, ngang bướng hay nóng lạnh thất thường và sự quan tâm thái quá của em nó thực sự khiến em mệt mỏi. Sau một thời gian suy nghĩ cuối cùng em quyết định sẽ dừng lại và chọn thời điểm thích hợp để nói với N.
Tháng 8, Sài Gòn hay mưa về đêm, những cơn mưa lớn và dài càng làm cho đường vào nhà N lầy lội, khó đi hơn. Có những đoạn nước ngập cao hơn nửa bánh xe, không biết đâu là đường, đâu là bờ ruộng. Hôm đó là thứ 7, em tính sẽ nói chuyện với em N. Qua thì thấy có cả 2 chị em, chị N không tăng ca nên ở nhà. Cả 3 ăn uống, đánh bài và nói chuyện trên trời dưới đất.
Đến 11h đêm nhưng trời vẫn mưa rất lớn, mấy ánh đèn trong xóm cũng đã tắt hết, ngoài trời tối đen như mực. Vì có chị N không tiện nói chuyện nên em tính về, nhưng 2 chị em giữ lại, vì sợ trời tối chạy xe nguy hiểm. Nghĩ đến cảnh phải lần mò cả mấy km đường xấu trong lúc trời mưa to gió lớn em cũng ngán nên đành ở lại ngủ, đợi sáng về.
Phòng em N rộng khoảng 12m2, có gác lửng, nằm ở cuối dãy trọ, toilet thì sài chung. Trước nhà là 1 cái hàng rào bằng lưới B40, cao tầm 1,5m, thấp thoáng xa xa bên kia hàng rào có mấy ngôi mộ trắng ở cái nghĩa trang đầu đường. Bình thường 2 chị em N ngủ và sinh hoạt phía dưới, trên gác chỉ để mấy đồ lặt vặt. Tối nay do em ở lại nên N dọn sơ rồi trải tấm nệm gấp cho em nằm tạm. Lúc tắt đèn đi ngủ, ngó đồng hồ thì cũng gần 12h…
Ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, tiếng những tấm tôn va loảng xoảng vào nhau vì gió thổi mạnh, lâu lâu có mấy tia chớp làm mọi thứ sáng loé lên trong giây lát rồi lại chìm vào bóng tối. Tính em khó ngủ, lại ?lạ nhà nên nằm hoài vẫn chưa ngủ được, những suy nghĩ về chuyện định nói với N cứ lởn vởn trong đầu. Trằn trọc một hồi em thiếp đi lúc không hay…
Giật mình vì một tiếng sét khá lớn, kéo lại tấm chăn mỏng cho đỡ lạnh, thấy bên tay phải mình có người, em vội quay sang… Ánh sáng mờ mờ ảo ảo của bóng đèn ngủ dưới nhà cũng đủ để em nhận ra đó là N, em nó đã nằm đó tự lúc nào và đang mở mắt nhìn em chằm chằm. Phải nói là nếu em yếu bóng vía thì đã hét ầm lên rồi. Không bao giờ em quên, đó không phải là một ánh mắt bình thường, nó không chứa đựng cảm xúc, không tình yêu, vô hồn và có 1 chút gì đó hơi…ma quái. 
- …Sao em chưa ngủ?
- Em chưa buồn ngủ!
- Xuống ngủ đi, khuya rồi, làm gì mà nhìn anh ghê vậy?
- Anh có yêu em không?
- …
- Anh trả lời đi?
- …
- Sao lúc nào anh cũng im lặng vậy? Bộ em không đáng để anh yêu hay sao?
- Em định nghĩa thế nào là yêu?
- Sao anh lại hỏi em như vậy?
- Trả lời anh đi.
- …là luôn nghĩ về người mình yêu, mong được gặp người đó.
- Gì nữa?
- …được ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc và lo lắng cho người đó.
- Còn gì nữa không?
- …hiểu người đó.
- Vậy em có hiểu anh nghĩ gì và muốn gì không?
- …
- Thực sự anh mệt mỏi với cách quan tâm của em.
- Em quan tâm anh là sai hay sao? – Giọng N nghẹn nghẹn.
- Được quan tâm, lo lắng ai không muốn, nhưng cái gì cũng có mức độ của nó. Anh còn cuộc sống riêng của anh. Em cần tôn trọng nó chứ! Anh nghĩ với anh như vậy là đủ rồi. Anh muốn dừng lại!
N oà lên khóc nức nở, em cũng không biết làm gì hơn, đầu óc thì trống rõng, cảm giác lòng nặng trĩu chỉ nằm im gác tay lên trán. Rồi không gian lại chìm trong im lặng, lâu lâu chỉ có tiếng sụt sịt của em nó. Hai đứa chẳng nói thêm 1 câu nào nữa.
Trời tờ mờ sáng em dắt xe ra về, em N mở cửa xong thì vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa mãi không thấy ra…
Cả tuần sau đó em tắt điện thoại, không muốn liên lạc với ai, hết game rồi lại xách xe chạy lang thang ngoài Q.7…Khi mở điện thoại lên lại, tin nhắn nhiều đến mức gần treo cả máy:
- “Anh, anh đang ở đâu? Em nấu cơm rồi anh qua ăn với em đi.”
- “Sao anh lại tắt máy, sao anh trốn tránh em?”
- “Anh bật máy lên đi, em muốn nghe tiếng của anh”
- “Hôm nay em nấu cơm rồi mang xuống Q.Bình Thạnh cho anh nè, anh ở chỗ nào?”
- “Em đang ở Q. Bình Thạnh, sao anh không trả lời…”
- “Anh, đêm nay em sẽ chờ anh ở chỗ lần đầu tiên mình gặp, em sẽ không về nếu không gặp anh.”
- “2h sáng rồi, em lạnh quá!”
- “4 ngày rồi anh vẫn không mở máy, anh chết đâu rồi?”
- “Anh là một con người vô tình, ác độc và ích kỷ.”
- “Tôi sẽ không bao giờ nhìn cái bản mặt của anh nữa.”
………….
Em xanh cả mặt khi đọc hết những tin nhắn của em nó. Em không chạy trốn, nhưng em sợ thứ tình cảm không có lý trí, mù quáng… Các thím đừng gạch, em tôn trọng N nên chưa làm gì đi quá giới hạn cả. 
Rồi thời gian trôi đi, em và N cũng không còn liên lạc. Những tưởng mọi chuyện đã là quá khứ…Một năm sau đó, vào ngày Halloween, nhóm bạn em rủ rê nhau trên facebook để tập trung tại một quán café có tổ chức chương trình lễ hội hoá trang. Em c�h l�ng tham gia, phải nói là vui và cười muốn bể bụng với mấy trò chơi quái đản và đầy chất sa đoạ trong lễ hội. 
Hôm sau khi ngồi xem lại những tấm hình thằng bạn chụp đêm qua, em thấy có 1 khuôn mặt quen quen ngồi cách 2 bàn, đang nhìn về phía nhóm em. Vội zoom tấm hình lên để nhìn cho rõ, thì ra người đó là em N…
—-//—-
Thực sự em cũng phân vân khi kể lại cho các thím nghe - vì chuyện cũng chẳng vui vẻ gì – chỉ giúp các thím cảm nhận được sự khó xử của em khi gặp lại N trong bệnh viện. Em N bây giờ thay đổi khá nhiều, nữ tính, điềm đạm và chín chắn hơn ngày xưa. Nhưng dù thế nào đi nữa, ấn tượng trong em vẫn không thể thay đổi. 
Em xin dừng chuyện em N ở đây để tiếp tục tường thuật những chuyện mới nhất về các em hàng xóm và cả em “đồng hương”…
P/s: Cả tuần không đi làm, công việc tồn đọng khá nhiều, tranh thủ hết thời gian để giải quyết cho xong, cộng với mới ốm dậy nên mỗi khi nằm hoặc ngồi 1 lúc em đều ngủ gà ngủ gật. Hôm kia tắm xong, gác đầu lên cái vali góc phòng, tính nằm một chút cho đỡ mỏi lưng rồi update tiếp thì em ngủ quên luôn, giật mình dậy thì trời đã sáng, máy tính + đèn điện chưa tắt, cửa phòng và cửa ban công cũng không đóng. May là không có thím vozer nào leo vào thông @ss em, không thì uổng công mấy chục năm em gìn giữ. ...