- Tối thứ 5 sau update cuối em tắt lap và đi qua phòng em Tr lấy mấy lon bia. Lúc đó cũng đã gần 3h sáng, cả nhà tối om như mực, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ bóng đèn WC phòng em. Do nhà này rộng nên khoảng cách giữa các phòng khá xa, hành lang tính từ cửa phòng em đến phòng em Tr cũng hơn 10m, ở giữa là cầu thang. Đêm hôm đó em vũ đoàn đi diễn ở Đồng Tháp không về, nhà chỉ có em và em Tr. 
Đi chầm chậm dọc hành lang tự nhiên em thấy hơi lạnh lạnh sau gáy, mắt cứ ngó láo liên xuống phía dưới cầu thang và cái cửa sổ cuối hành lang, không gian tĩnh mịch đến lạ lùng. 
(Em tin có ma quỷ nhưng không sợ và cũng chưa gặp lần nào, mặc dù trước đây khi còn ở quê, em cũng đã từng chơi nhiều trò hơi quái dị và điên (như lời bạn bè em nói): Ngủ qua đêm tại chòi hoang trong rừng, đi lên đồi cắm nhang vào ngôi mộ đã bị mưa sói mòn hết đất để lộ ra nắp hòm, chui xuống hầm tránh bom của một ngôi nhà hoang có người treo cổ…tất cả đều chỉ đi một mình. Một phần do tính em thích mạo hiểm, tò mò về mấy chuyện tâm linh và một phần do mấy thằng bạn thách thức. Lâu lâu nghĩ lại em cũng không hiểu vì sao lúc đó gan đến vậy, giờ thì chỉ “phiêu lưu” vào mấy chỗ tối tối nếu có ẻm nào đi cùng thôi).
Đứng trước cửa, nghe thấy tiếng quạt kêu xè xè trong phòng, nghĩ cũng tội - khuya rồi, đang ngủ ngon mà còn bị gọi dậy - nhưng thực sự là em muốn uống 1 chút gì đó vào lúc này. Tần ngần 1 lúc thì em cũng gõ cửa, gõ hơn chục cái thì nghe tiếng thều thào như…ma:
- ..A..i…v..ậ..y…? 
- Anh, anh V đây..
- C..ó…c..h..u..y..ệ.n…g.ì….v..ậ…y…a..n…hhh?
- Em còn thức không? anh lấy mấy lon bia…
- …(im lặng)…
Nghe thì biết là tiếng em Tr rồi, nhưng có lẽ do em coi nhiều phim kinh dị quá, cộng với cảm giác lạnh lạnh lúc nãy nên tưởng tượng đủ kiểu…
Cửa bỗng “CẠCH…!” 1 tiếng khô khan, em cũng vô thế chuẩn bị…dzọt nếu có biến…Cửa mở, 1 bóng trắng trắng lù lù đi ra…đầu tóc thì bù xù như quạ, dòm dòm 1 lúc thì đích thị là em Tr rồi ! Do ngái ngủ nên em nó đứng đật mặt ra 1 lúc, rồi như sực nhớ vì sao đứng đó nên chạy lại mở tủ lạnh lấy bia cho em.
Qua ánh đèn hắt ra từ tủ lạnh thì em thấy “con ma Tr” không mặc…quần (quần short thôi nha các thím, còn chíp có hay không thì em không biết), chỉ mặc mỗi cái áo thun màu trắng khá mỏng… Em xay xẩm cả mặt mày, mắt hoa, chân tay bủn rủn do não thiếu máu trầm trọng vì máu đã bị dồn lại ở 1 số bộ phận khác. Khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh như chớp, thoáng một cái 4 lon bia lạnh ngắt đã nằm trên tay em, tính kêu ẻm cất vô lại rồi lấy từng lon một thì bia mới ngon nhưng sợ ẻ?m biết nên thôi. 
- Về phòng lôi mấy bịch đậu phộng da cá, ít bánh sẵn có ra. Hớp từng ngụm bia lạnh miên man suy nghĩ về cú điện thoại lúc nãy và cả những chuyện ngày xưa. Những ký ức và kỷ niệm chợt ùa về…(Do đây là chuyện cũ nên em cũng không muốn nhắc lại và làm rối thêm câu chuyện, chỉ là 1 khoảng lặng trong những gì em đang tường thuật cho các thím). Em ngồi đến gần 7h sáng thì hết bia và cũng thấm mệt, định ngả lưng 1 chút rồi lên công ty, nhưng nằm mê mệt đến tận 5h chiều hôm qua mới tỉnh, cả người ê ẩm như bị bóng đè…Nằm mãi đến tầm 8h tối thì mới quơ được cái đt bên cạnh nhắn tin cho em Tr…
————-
update 06/05/2012 => 18/05/2012 
update 04h00′ 06/05/2012…
Lúc nãy em Tr qua, thấy em ngồi máy tính liền làm 1 bài ca bất hủ có tên là “sức khoẻ”, gán ghép tội thức khuya là nguyên nhân chính dẫn đến thảm cảnh 2 hôm nay của em. Rồi sau đó đưa ra vô số các phương án làm thế nào để ngủ sớm, ăn thế nào cho khoa học và đủ chất, viễn cảnh nếu em cứ như thế này thì hậu quả sẽ ra sao..v..v..Càng lúc em càng thấy em Tr có nhiều điểm giống…mẹ em. Em ngại nhất ở mẹ là điểm nhiều khi hay lo lắng thái quá và làm nghiêm trọng vấn đề hơn, biết cũng là vì lo cho mình thôi, nhưng nói nhiều quá lắm lúc cũng khiến mình khó chịu.
Vừa ăn cháo vừa nghe ca “cải lương Bến Tre” thật là khổ. Đó giờ em rất ít khi ăn cháo, phần vì không no và cũng không thích lắm, nhưng em cảm thấy cháo em Tr nấu rất ngon, thịt bằm chín mềm vừa phải, cháo không nhão cũng không quá đặc, nêm nếm cũng vừa miệng. Quen thì nhiều nhưng em thấy con gái biết nấu ăn, thích nấu ăn và nấu ăn ngon bây giờ hiếm. Một số lý giải bởi vì bận bịu nhiều việc, đi học đi làm không có thời gian. Một số thì lại cho rằng không nhất thiết phụ nữ suốt ngày phải lo việc nội trợ hoặc lấy nhau về ra tiệm ăn cho lẹ…Nhưng quan điểm riêng em thì con gái nên biết nấu ăn và nấu ăn ngon thì càng tốt. Trong thâm tâm mỗi người đàn ông đều muốn được ăn những bữa cơm do chính người yêu thương của mình chuẩn bị. Em xa nhà đã nhiều năm, đôi khi thèm lắm 1 bữa cơm như thế, đạm bạc cũng được nhưng đầy ắp sự yêu thương…
Ăn hết tô cháo cũng là lúc “cải lương” hết. Đang mon men mò lên máy ngồi tiếp thì em Tr trừng mắt, chống nạnh nhìn em “đắm đuối”. Không muốn làm ẻm buồn, cũng như tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với bài “cải lương” lúc nãy, nên em bò lên giường nằm, định chờ em nó về ngủ rồi online tiếp. Nhưng em Tr không hề đơn giản như thế. Linh cảm của em thường đúng… 
Vừa chạy về phòng 1 lúc thì ẻm đi nhẹ nhẹ qua phòng em lại để thăm dò tình hình, em giả bộ nằm ngoác mồm ra ngủ, ra vẻ mê mệt lắm rồi. Ẻm dòm dòm một lúc thấy không có động tĩnh gì thì mới đi về và còn sang thêm 1 lần nữa ?(con gái là chúa đa nghi). Một phần do ăn no bụng, phần vì mệt nên em cũng ngủ thiếp đi. Lúc nãy giật mình dậy vì muốn đi vệ sinh, ngó đồng hồ thì gần 4h sáng, bật máy lên tranh thủ update tiếp kẻo gạch đá của các thím sắp đủ xây mộ rồi…
Trở lại chuyện em “đồng hương” trên chuyến xe xuống Sài Gòn…
Sau khi em mua 2 chai C2 và lên xe thì thấy em nó đã thủ thế cầm sẵn…bịch đợi…ói !!! Nhìn thấy em nửa muốn cười nhưng cười không nổi, chỉ nhắm mắt, nhắn nhó chịu đựng cơn say xe. Nhìn cảnh đấy em tuy mắc cười lắm nhưng cũng ráng nhịn ngồi xuống cạnh. 
Đã hơn 10h đêm, xe chạy 1 lúc thì mọi người dần chìm vào giấc ngủ, lâu lâu chỉ có tiếng ho hắng của 1 vài người. Em lôi cái headphone trong balô ra nhét vào tai, chọn mấy bài piano để nghe cho dễ ngủ. Em “đồng hương” thì nằm im ru, thở đều, tay vẫn cầm khư khư cái bịch…chắc là mệt quá nên ngủ rồi ! Liếc xuống phía dưới cổ 1 gang tay thì thấy cái áo khoác da đã biến đâu mất, chỉ còn áo sơmi trắng. Chắc do nóng quá – em chậc lưỡi - (Lâm Đồng mùa này cũng nóng không thua gì Sài Gòn, mấy tối về nhà em ngủ bật quạt rồi mà mồ hôi vẫn vã ra).
Đoạn từ Bảo Lộc tới Dầu Giây đường tối và tương đối thẳng nên em cũng chìm nhanh vào giấc ngủ, ngồi trên xe một lúc lâu người mỏi, tính đổi thế ngồi thì thấy vai bên phải hơi nặng nặng, quay sang thấy…đầu của em “đồng hương” …tỉnh hẳn luôn. Nói là ẻm dựa nhưng chỉ là 1 chút, kiểu như dính dính được miếng da đầu. Thấy vậy em nhẹ nhàng ngồi xích qua phía bên phải để ẻm dựa được nhiều hơn. 
Nhìn ra cửa sổ thì cũng đã gần đến Biên Hoà, đường vắng hoe, lâu lâu mới có 1 chiếc xe tải lướt qua. Tự nhiên thấy tội nghiệp em “đồng hương”, thân con gái dặm đường, vật vờ, mệt mỏi không ai lo… Lại ngó xuống phía dưới cổ 1 gang tay, bây giờ nhờ ánh đèn 2 bên đường em mới thấy được sự hung vĩ của thiên nhiên, ôi những dải núi trùng trùng điệp điệp, những rừng thông vi vu trong gió, những hồ nước phẳng lặng và cả những góc tối thấp thoáng bóng từng đôi trai gái hẹn hò…Quê tôi ơi, thế này thì chịu sao nổi !!! 
Hơn 1 tiếng cứ 5 phút lại “ngắm cảnh” 1 lần khiến em không sao ngủ được. Em “đồng hương” thì vẫn ngủ say tít thò lò, lâu lâu cựa mình nhưng cũng vẫn dựa vào vai em ngủ. Cuối cùng thì xe cũng gần tới bến. Bị khều dậy mặt em nó ngố không tả được, ngơ ngơ như trên trời rơi xuống, sau 1 hồi hoàn hồn thì cũng uể oải xếp đồ đạc để chuẩn bị xuống xe. Em tranh thủ xuống lấy vali và đồ dưới gầm nên cũng không để ý em nó thêm. 
Chọn 1 bác xe ôm nhìn có vẻ lớn tuổi để chất đồ lên, đang lui cui với cái vali, balo và mấy túi đồ thì em nó đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Gương mặt tuy vẫn còn thấm mệt nhưng nhìn em cười rất tươi (từ đầu đến giờ mới cười được 1 lần ra hồn):
- Em “đồng hương”: Cám ơn anh nhiều nhé !
- Em: Vụ án gì vậy em?
- Em “đồng hương”: Dạ..um..hông có gì..hìhì..Anh về đâu?
- Em: Anh ở gần đây thôi, còn em?
- Em “đồng hương”: Dạ em về đường … Q…
- Em: Cũng xa nhỉ, em đi xe thồ hử??
- Em “đồng hương”: Dạ không, có bạn em đang chờ ở kia rồi.
- Em: Uhm, vậy em về đi, kẻo bạn chờ.
(Màn trao đổi số điện thoại…)
- Em “đồng hương”: Em xin phép đi trước ! Hôm nào anh em mình café nhé anh !
- Em: Uhm, nhất trí. Ah mà này…
- Em “đồng hương”: Dạ.. sao anh?
- Em: Chúc mừng em … vẫn còn sống!
Về tới nhà thì cũng 2h sáng, thấy phòng em Tr và em vũ đoàn đều khoá bên ngoài, vậy là chưa đứa nào lên. Đi xe gần 8-9 tiếng nên em cũng oải, rửa qua loa mặt mũi rồi lao lên giường, vừa bóp bóp vai cho đỡ mỏi vừa nghĩ về buổi tối hôm nay. Quả là một chuyến đi đầy “gian khổ” !
update 05h00′ 11/05/2012…
Chưa khi nào em thảm hại như mấy ngày hôm nay. Thân tàn ma dại, người ngợm uể oải, bơ phờ, tờ rym thì xoắn lại thụt vào trong. Ba ngày nằm bẹt một chỗ như 1 cực hình, mỗi ngày chỉ có 2 chai nước biển, thuốc và cháo thịt bằm. Hết thức rồi lại ngủ li bì vì ngấm thuốc…Ba ngày với sự thấm thía về cảnh ốm đau, bệnh tật, cảm giác bất lực trước sự tuột dốc về sức khoẻ của chính mình. 
Từ bé đến giờ sức khoẻ em rất tốt, lâu lâu cũng có ốm, nhưng đa phần chỉ cảm xoàng 1, 2 ngày là hết ngay. Chưa khi nào phải nằm tại bệnh viện và nhất là nằm cả mấy ngày như vậy. Duy chỉ có 1 lần vào năm 2005. Đây cũng là 1 trong những kỷ niệm rất đáng nhớ trong suốt những năm tháng ở trọ tại Sài Gòn. Lòng chợt bồi hồi cảm xúc khi nhớ lại chuyện xưa, em xin kể lại 1 chút trước khi tiếp tục tường thuật về các ẻm.
—-//—-
Hồi đó em ở trọ ở đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, Q.Bình Thạnh, ngay ngã tư Hàng Xanh, nếu em nhớ không lầm là hẻm 294, P.21. Đó là một buổi chiều Chủ Nhật, em mới đi chơi với gấu về, lòng tràn ngập niềm vui vì vừa được ăn xôi, bon bon chạy vào hẻm, miệng hát ngêu ngao mấy bài của Lương Bằng Quang (năm đó LBQ ra vol.1, em nghe muốn nát đĩa)… Bỗng từ đâu có 2 đứa nhóc khoảng 5,6t lao từ trong nhà ra đường, chỉ cách đầu xe em khoảng 3m. Quá bất ngờ với tình huống trên, em chỉ còn kịp đẩy chiếc xe lệch sang phía bên phải để né 2 đứa bé, còn mình thì lao về phía trái, cắm thẳng xuống đường…
Chiếc xe sợt qua 2 đứa bé, tuy không trúng nhưng cũng khiến cả 2 đứa nó sợ ngã lăn cù ra đường. Lúc đó tầm khoảng 5h chiều nên hẻm rất đông người. Thấy tông xe nên dân bu lại rất đông để “bồ hóng”. Em do chủ động té xuống nên không bị nặng, chỉ sây xát đôi chỗ, nhưng do chống tay xuống đường nên 2 cổ tay bị trật, đau không cử động được. Do hẻm nhỏ và em ở được một thời gian nên đa số dân ở đây đều quen mặt, tính em xuề xoà, dễ sống, lâu lâu cũng hỏi thăm người này, người kia nên không đến nỗi bị ghét. Mọi người bắt đầu xúm lại hỏi thăm, đỡ em và cả đứa bé dậy....