Trước đây có những chi tiết nhỏ em không tiện tường thuật cho các thím biết, vì sợ câu chuyện sẽ lan man, xa rời trọng tâm của thớt là 4 em y tá nhà bên… Thực ra Tr quan tâm em rất nhiều, từ thời gian em bắt đầu gởi bia nhờ tủ lạnh phòng ẻm (cách đây khoảng 2 tháng), lúc nào ẻm cũng làm sẵn đá để em uống, biết em thức khuya nên hay mua bánh trái mang qua cho em ăn khuya, phòng em cũng chẳng có bếp núc hay tô chén gì cả, mì tôm là do nhờ em Tr nấu cả. Đôi khi thấy em mỏi lưng vì ngồi máy tính quá lâu, em Tr cũng “nện” giùm vài phát cho lưng em đỡ mỏi. Thời gian đầu thì em nghĩ vì là hàng xóm nên vui vẻ, lâu lâu đi làm về cũng mua sinh tố, nước ngọt cho ẻm…
Nhưng từ sau lần ngủ nhờ vừa rồi thì mọi chuyện đã khác nhiều. Mỗi ngày đều nhắn tin hỏi han hoặc nhắc nhở ăn uống đúng giờ, tối cũng chờ cửa…
Thật ra em đối với Tr ngay từ đầu chỉ là quý mến, vì em nó dễ thương, siêng năng, ngoan và chịu học. Vả lại em ở trọ 1 mình, có người bầu bạn nói chuyện sớm khuya cũng khoả lấp được phần nào sự trống vắng. Tuyệt nhiên em chưa có ý định sẽ tiến xa với Tr. Sự chăm sóc tận tình của em Tr mấy ngày qua làm em suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là chuyện tối hôm qua, nó đã bắt đầu đi quá giới hạn. 
Có nhiều thím sẽ nói em “chảnh”, “dâng” tới miệng mà không thèm xơi, “ngu”… Vâng ! Em hoàn toàn có đủ cơ hội để làm chuyện đấy, nhưng muốn “xếp” cho đúng “hình” thì việc cần làm là phải tìm được miếng ghép có tên là “tình yêu” trước. “Xếp hình” thì thằng nào không muốn (Trừ các thím trong voz), nhưng càng cố gắng xếp với một người mình không yêu thương thì cảm giác đọng lại sau đó sẽ chỉ là tội lỗi, chán nản, sự trốn tránh và những hành động phũ phàng dành cho em kia.
Mấy hôm nay em đi sớm về khuya, 1 phần cũng là muốn tránh tiếp xúc và tạo khoảng cách với em Tr, nếu ẻm tinh ý thì sẽ nhận ra điều đó. Nói thẳng ra thì cũng là 1 cách, nhưng như thế thì hơi bị tế nhị khi 2 người chưa là gì… 
- Tầm 11h30, thì em Tr nhắn tin cho em:
“Anh đang ở công ty hả, đã đỡ mệt chưa?”
“Uhm, đỡ rồi. Hôm qua em thay đồ cho anh phải không?”
“Dạ…”
“Lần sau để anh tự làm nhé!”
Sau đó thì không thấy ẻm trả lời nữa, chắc ngại và xấu hổ khi em hỏi thẳng như vậy. Thôi kệ !
- Về mấy? em y tá thì có 1 tin mới, em tính review từ hôm qua rồi, nhưng vì không online nên chưa kịp kể cho các thím nghe. Số là sau hôm em ý tá tưới giùm mấy cái cây, em đi từ sáng đến tối nên không mang cây ra ngoài ban công, chiều hôm qua lúc tạt về nhà thay đồ để đi nhậu, mới sực nhớ là gần 2 ngày rồi chưa tưới cho nó… 
Mở cửa ban công thì thấy em M và 1 em nữa đang đứng hóng mát. Thấy em, M nhanh miệng chào:
- Ẻm M "y tá": Hi ! Anh V…
- Em: Uhm. 
- Ẻm M "y tá": Sao mấy hôm nay không thấy anh mang mấy cái cây ra dzị? (Ah thì ra là theo dõi mình…) 
- Em: Anh sợ có người đầu độc nó, nên khi nào ở nhà mới dám mang ra.
- Ẻm M "y tá": Trùi ! Ai mà dám làm dzị, "T" ha…hihi
- Ẻm "kế bên": Um, đúng rùi. Có lòng tốt mà còn bị nghi oan nữa (cười nhẹ).
Ra là em này tên T…Cho đến thời điểm hiện tại em đã biết mặt được 3 em y tá nhà bên: em M (là người ném cục giấy ở đầu tường thuật), em đưa cái máy bay giấy (chưa biết tên), và bây giờ là em T. 
So với 2 em kia thì T về tính tình có vẻ trầm hơn, về ngoại hình thì sắc nét, đằm thắm và nữ tính hơn. Em T có khuôn mặt bầu bĩnh, mũi thẳng, môi khá nhỏ, đôi mắt long lanh và đen láy mang 1 chút buồn xa xăm, tóc dài cắt theo kiểu sole. Cách nói chuyện thì nhẹ nhàng và ý tứ, lâu lâu cười nhẹ hoặc chỉ cười mím chi…ngược lại hoàn toàn với em M. 
Em T mặc 1 chiếc đầm ngủ ren 2 dây màu đỏ tươi rất gợi cảm, để lộ 2 vai trần trắng muốt và cặp…(các thím tự tưởng tượng tiếp giúp em, không thôi em ra đảo mất)…
Do phải đi nên em chỉ trò chuyện với 2 ẻm được 1 lúc, tuy nhiên em rất có ấn tượng với em T này, một cô bé có gì đó thú vị, có chiều sâu tâm hồn và đáng để tìm hiểu…
————-
update 03/05/2012 => 05/05/2012 
- Bốn ngày ở bên gia đình trôi qua thật nhanh, mới hôm thứ 6 hào hứng leo lên xe về quê mà giờ đã ngồi tại "lò bánh mì Sài Gòn" gõ những dòng này. Nơi em về không khói bụi, không kẹt xe, cũng không bon chen, xô bồ. Em trở về là thằng cu Bi của ba mẹ, trở về là 1 nông dân thứ thiệt. Chả là gia đình em sống bằng nghề trồng hoa, cũng đủ loại hết nhưng chủ yếu là hồng, cúc, lay-ơn, ly và lan. (Có khi hoa các thím mua tặng ghệ là do nhà em trồng đấy.)
Mỗi lần về là em lại lao vào phụ gia đình chăm sóc vườn hoa, từ lấy giống, làm đất, rồi trồng cây con…Có thể nhờ đó, tình yêu cây cỏ đã thấm vào máu em từ nhỏ, đến tận bây giờ khi đã vật lộn dưới Sài Gòn nhiều năm, em vẫn thích trồng, chăm sóc một vài loại cây và cả "rau" nữa..hehe..
Thời gian thấm thoát thoi đưa, rồi đến lúc cũng phải lên đường (em cũng mong tr?ở lại công việc và online với các thím)… Tối qua em đón chuyến xe lúc 18h để trở lại Sài Gòn. Lên xe, mải nhìn theo cánh tay vẫy vẫy của mẹ nên cũng chẳng chú ý gì đến người ngồi cạnh. Chỉ đến khi xe đã đi khuất bóng, liếc qua thì thấy 1 em gái ngồi cạnh…
Ngay lập tức, em bật 2 camera 3D, zoom 10000x, có chức năng soi xuyên quần áo (tưởng tượng) để nghía từ đầu đến chân ẻm. Hình ảnh được đưa về bộ vi xử lý, trải qua quá trình phân tích vô cùng phức tạp, suýt treo "cứng" mấy lần, thì mới trả ra được chuỗi kết quả là: “QUÁ NGON !!!” 
Đa phần các lần đi xe em toàn ngồi cạnh mấy bà già chuyên…xức dầu cù là…Đã say xe lại còn ói lên ói xuống. Mấy lần nhờ em xin bịch để ói, em tính hỏi có xin ống hút luôn không ?! Thật oải hết sức…Mỗi lần cầm vé lên xe như là mang vé rút thăm đi dò kết quả, mà lần nào cũng toàn “chúc bạn may mắn lần sau”… Nhưng hôm nay khi thấy “giải độc đắc” đang ngồi ngay cạnh bên, lòng em không khỏi xôn xao, nôn nao…khi nghĩ về 8 tiếng ngọt ngào sắp tới ! 
Vờ cởi áo khoác và máng đồ lên phía trên chỗ ngồi, em tranh thủ nghiệm thu lại “công trình”, ẻm đang nhắm mắt lim dim, lông mày hơi nhăn lại 1 chút có lẽ vì cảm giác khó chịu khi mới lên xe, khuôn mặt trắng mịn với đôi má ửng hồng đặc trưng của con gái Đà Lạt, đôi môi nhỏ hơi mím lại…Ẻm đội mũ len màu nâu nhạt, áo sơmi trắng, bên ngoài khoác áo da mỏng màu đen, quần jean xanh đậm và đôi giày bốt màu lông chuột (Sở dĩ em có thể quan sát kỹ là vì lúc đó xe chưa chạy và đang còn bật đèn để mọi người sắp xếp đồ đạc). 
Một lúc sau thì xe cũng tắt hết đèn và khởi hành cho kịp giờ, xe chạy chầm chậm qua những con đường quen thuộc, nhìn từng hàng thông khuất dần phía sau lưng, một chút cảm xúc quyến luyến và bịn rịn dâng lên trong lòng em, quay sang thì ẻm “đồng hương” vẫn nhắm mắt lặng im, ánh sáng mập mờ từ những bóng đèn vàng cao áp hai bên đường như “vô tình” làm khuôn mặt ẻm thêm lung linh và như “cố tình” làm chiếc áo sơmi thêm mỏng manh, thêm thấp thó và lấp ló
Ngồi suy nghĩ mông lung 1 lúc thì em ngủ quên lúc nào không hay, chợt giật mình vì có ai khều vai, mở mắt thì thấy em “đồng hương” đang nhìn mình với cặp mắt long lanh + đắm đuối, đôi môi hồng xinh khẽ hé mở rót mật vào tai em 1 câu nghe rất đỗi…quen thuộc: "Anh ơi, xin giùm em cái BỊCH…!!!"
Giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ của em được thay thế ngay bằng hình ảnh em “đồng hương” ngồi ra sức biểu diễn liên khúc “hò…hò…ơi…hò…ới…ợ…!!!” . Sau khi kết thúc màn live show “vô cùng hấp dẫn và hoành tráng” thì em nó ngồi vật ra ghế, đầu ngả sang một bên và lả đi vì mệt. 
Cũng hình ảnh này, như những lần trước thì em đã lầm bầm chửi rủa trong miệng rồi, nhưng hôm nay thay vào đó là sự gật gù đồng cảm và tấm lòng sẻ chia thấm đậm tính nhân văn…Có lẽ vì "biểu diễn"? quá sức nên em nó thiếp đi, đầu cứ gật nghiêng sang 1 bên…(Có lẽ cần 1 bờ vai)…Nghĩ là làm liền, em vội chỉnh đốn lại tư thế, ngồi thẳng người lên, 2 tay đặt lên chân hết sức nghiêm túc, cố gắng…chìa vai về phía ẻm… 
Ẻm “đồng hương” cứ gật, em thì cứ chìa, nhưng lần nào sắp đụng vào vai em thì ẻm lại ngồi thẳng dậy…căng thẳng…đấu trí cả tiếng đồng hồ vẫn chưa đạt được kết quả mong muốn, đang tính ấn đại đầu em nó vào vai mình thì xe dừng lại ở quán cơm bên đường để mọi người ăn khuya, thế là phải tỉnh mộng, lồm cồm vác balô đi xuống…
- Quán cơm này tên là Đồng Tháp, nằm ở chân đèo Bảo Lộc (thím nào về Đà Lạt đi xe Thành Bưởi chắc cũng đã từng ghé qua). Đến đây thì mới được gần nửa đường, dù tối có ăn 1 chút rồi nhưng em vẫn quất thêm 1 tô nui thịt nạc phòng khuya lại đói. 
Đang ăn thì thấy ẻm đi từ khu WC phía sau tiến về phía bàn em và kéo ghế ngồi xuống. Hai bên cười xã giao rồi em nó lên tiếng:
- Ẻm “đồng hương”: Em bị say xe, làm phiền anh quá…
- Em: Uhm không có gì. Cũng hy vọng em sẽ qua khỏi con trăng nầy, đi hoài rồi quen.
- Ẻm “đồng hương”: Hic…Em đi hoài cũng không hết say được, mấy lần trước toàn đi xe máy về với bạn, lần này hông đứa nào chịu về xe máy…
- Em: Cố tập đi, anh chưa nghe ai chết vì…say xe đâu.
- Ẻm “đồng hương”: Em sắp chết rồi đây này…hic…
- Em: Em ăn gì không?
- Ẻm “đồng hương”: Dạ thôi, em không có đói, anh ăn đi.
- Em: Ăn đi, ăn mới có sức…ói..hehe…
- Ẻm “đồng hương”: Anh còn chọc nữa, tý em ói lên người anh cho coi…
Sau một hồi trò chuyện thì mới biết em này ở cách nhà em khoảng 3km, sinh năm 90, đang làm ở SCB Bank (mới đầu em nghe là SBC, tưởng thuộc nhóm anh Tiến, chuyên săn bắt cướp trừ hại cho dân). Ăn xong thì cũng là lúc xe chuẩn bị đi tiếp, em chạy vội ra quầy bán nước, mua 2 chai C2 rồi phóng lên xe…
update 02h00′ 04/05/2012…
Lúc nãy ngồi vào máy, đang viết update tiếp cho các thím thì em nhận được 1 cuộc điện thoại…Nói chung là trong mơ cũng không bao giờ em nghĩ sẽ có cuộc nói chuyện này. Đã gần 7,8 năm rồi nhưng viết thương vẫn chưa nguôi… những bài hát, kỷ niệm, rung động đầu đời và cả những giọt nước mắt…
Nói chuyện mà lòng em trống rỗng, chẳng biết phải nói gì, hỏi gì…Cách nói chuyện của “người đó” sau bao năm không thay đổi, hồ hởi, quan tâm, hỏi han…Là định kiến tồn tại trong em hay sự thật vẫn thế… 
Cúp máy cũng hơn 2 tiếng rồi mà em vẫn ngồi ngu mặt ra tự kỷ với mấy bài hát cũ. Định update tiếp hầu các thím nhưng lòng ngổn ngang, sợ có viết cũng chẳng ra hồn. Chắc em qua gõ cửa phòng Tr lấy mấy lon bia về uống cho dễ ngủ. Mong các thím thông cảm, mai em sẽ tường thuật đầy đủ chuyện xảy ra 2 ngày nay.
Chúc các thím ngon giấc.
update 22h30′ 05/05/2012…
- Hai hôm nay em sốt, người lúc nào cũng nóng hầm hập, mắt mũi mở không ra, nằm li bì không tài nào dậy nổi, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ và ngủ, không biết là bị cái khỉ gì nữa… Nghỉ làm luôn 2 hôm mặc dù cả đốn?g việc đang chờ làm gấp…Từ nhỏ đến giờ em rất ít khi bị ốm, lâu lâu chỉ cảm sơ sơ, 1-2 ngày là hết chứ chưa khi nào bị lâu và oải như lần này. @_@
Hôm nay ngủ đến gần 7h tối thì em lồm cồm bò dậy, bụng đói cồn cào nên ăn ít cháo thịt bằm em Tr để sẵn trên bàn (thím nào liên tưởng anh Chí – chị Nở em gạch vỡ đầu), cảm thấy đỡ đỡ nên bật máy lên, check sơ mấy cái email rồi vào VOZ viết ngay ít dòng để các thím biết em còn sống…...